Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Cách dùng thật sự của nước mắt (31)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Cô cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, cuối cùng lúng túng nói: "Em không biết........."
Đôi mắt Dịch Giản tỏa ra ánh sáng lung linh, hắn không ép buộc cô phải nói, hắn chỉ nhìn cô.
Chung Tình bị hắn nhìn có chút bối rối: "Em, em......" một hồi lâu mới một sốt ruột nhắm hai mắt lại, nói: "Anh không có nói thích em, tại sao em phải nói thích anh?"
Sauk hi Chung Tình nói xong mặt càng thêm đỏ, cô cúi đầu, cắn ngón tay, sau đó suy nghĩ nếu như hắn đã không thích cô, hà cớ gì cô phải thích hắn?
Dịch Giản nghe thấy cô nói như vậy, một lúc sau mới ý thức được cô đang nói cái gì, trong lòng kinh hỉ vô cùng, hắn đưa tay ra nắm lấy bờ vai của cô, rón rén nhìn vào đôi mắt của cô, nhìn hết sức chăm chú, cất lên giọng nói vô cùng thâm tình: "Tiểu Tình, em thật ngốc......... Em không biết câu nói anh không thích em là có ý nghĩa gì sao?"
Chung Tình ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Bị hắn vẻ mặt thật lòng của hắn hấp dẫn.
Môi hắn rất đẹp, mở ra đóng lại nói: "Có nghĩa là........ Anh yêu em."
Thích, sao có thể so sánh với yêu?
Hắn có thể thích nhiều đồ vật, nhưng người mà hắn yêu chỉ có một, người đó chính là cô.
Khi hắn thích đồ vật gì đó, khi hết thích hắn có thể tùy tiện vứt bỏ, thế nhưng một khi đã yêu, cho dù có chết cũng muốn bảo vệ nó.
Yêu......... Yêu.........
Hắn đương nhiên lựa chọn yêu cô.
Chung Tình ngây ngốc nhìn Dịch Giản, suy nghĩ một hồi mới do dự hỏi: "Anh nói có thật không? Thế nhưng không phải anh đã nói “ai nói tôi thích cô” hay sao?"
Dịch Giản đưa tay ra, không có mở miệng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vào đầu cô một cái.
Chung Tình không ngốc, lúc này mới phản ứng lại, lập tức biểu hiện ra dáng vẻ tức giận, cô trừng nhìn hắn nói: "Anh đùa giỡn em!"
"Anh là đồ tồi! Dám lừa gạt em!"
Dịch Giản cúi đầu, dịu dàng nhìn cô, không quan tâm đến lời mắng chửi trẻ con của cô: “Vậy em thì sao? Em có yêu anh không?"
Lúc trước, hắn không có dũng khí hỏi cô có thích hắn hay không......... Hắn biết, hắn hỏi cũng như không, cô chán ghét hắn còn không kịp, làm sao sẽ thích hắn đây?
Thế nhưng hiện tại, hắn lại nghiêm túc cẩn thận hỏi cô.
Chung Tình lập tức ngưng đùa giỡn, đầu óc cô bỗng rối tung lên, có làm thế nào cũng không nói ra được ba chữ "Em yêu anh" này.
Cô vẫn luôn tự nhủ với mình là không được yêu, hiện tại cô cũng không biết có phải bản thân đã rơi vào lưới tình rồi không, thế nhưng để bắt cô nói, cô vẫn không có cách mở miệng đươc.
Đôi mắt Dịch Giản tỏa ra ánh sáng lung linh, hắn không ép buộc cô phải nói, hắn chỉ nhìn cô.
Chung Tình bị hắn nhìn có chút bối rối: "Em, em......" một hồi lâu mới một sốt ruột nhắm hai mắt lại, nói: "Anh không có nói thích em, tại sao em phải nói thích anh?"
Sauk hi Chung Tình nói xong mặt càng thêm đỏ, cô cúi đầu, cắn ngón tay, sau đó suy nghĩ nếu như hắn đã không thích cô, hà cớ gì cô phải thích hắn?
Dịch Giản nghe thấy cô nói như vậy, một lúc sau mới ý thức được cô đang nói cái gì, trong lòng kinh hỉ vô cùng, hắn đưa tay ra nắm lấy bờ vai của cô, rón rén nhìn vào đôi mắt của cô, nhìn hết sức chăm chú, cất lên giọng nói vô cùng thâm tình: "Tiểu Tình, em thật ngốc......... Em không biết câu nói anh không thích em là có ý nghĩa gì sao?"
Chung Tình ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Bị hắn vẻ mặt thật lòng của hắn hấp dẫn.
Môi hắn rất đẹp, mở ra đóng lại nói: "Có nghĩa là........ Anh yêu em."
Thích, sao có thể so sánh với yêu?
Hắn có thể thích nhiều đồ vật, nhưng người mà hắn yêu chỉ có một, người đó chính là cô.
Khi hắn thích đồ vật gì đó, khi hết thích hắn có thể tùy tiện vứt bỏ, thế nhưng một khi đã yêu, cho dù có chết cũng muốn bảo vệ nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yêu......... Yêu.........
Hắn đương nhiên lựa chọn yêu cô.
Chung Tình ngây ngốc nhìn Dịch Giản, suy nghĩ một hồi mới do dự hỏi: "Anh nói có thật không? Thế nhưng không phải anh đã nói “ai nói tôi thích cô” hay sao?"
Dịch Giản đưa tay ra, không có mở miệng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vào đầu cô một cái.
Chung Tình không ngốc, lúc này mới phản ứng lại, lập tức biểu hiện ra dáng vẻ tức giận, cô trừng nhìn hắn nói: "Anh đùa giỡn em!"
"Anh là đồ tồi! Dám lừa gạt em!"
Dịch Giản cúi đầu, dịu dàng nhìn cô, không quan tâm đến lời mắng chửi trẻ con của cô: “Vậy em thì sao? Em có yêu anh không?"
Lúc trước, hắn không có dũng khí hỏi cô có thích hắn hay không......... Hắn biết, hắn hỏi cũng như không, cô chán ghét hắn còn không kịp, làm sao sẽ thích hắn đây?
Thế nhưng hiện tại, hắn lại nghiêm túc cẩn thận hỏi cô.
Chung Tình lập tức ngưng đùa giỡn, đầu óc cô bỗng rối tung lên, có làm thế nào cũng không nói ra được ba chữ "Em yêu anh" này.
Cô vẫn luôn tự nhủ với mình là không được yêu, hiện tại cô cũng không biết có phải bản thân đã rơi vào lưới tình rồi không, thế nhưng để bắt cô nói, cô vẫn không có cách mở miệng đươc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro