Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Dám cắn tôi sao? (1)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào."
Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng.
Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn.
"Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy."
Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình.
Bàn tay to của y, vuốt ve da thịt mềm mại của cô.
Khiến cho toàn thân cô phát run.
Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..."
Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa.
Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..."
Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà.
Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản.
Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp, nhưng, đây là Dịch tiểu thiếu gia, ai dám chọc vào đây?
Chung Tình sợ, dưới tình thế cấp bách, cô lui về phía sau, liều chết phản kháng.
Y thấy phiền, xoay người, nâng cô lên.
Cô giãy giụa, cúi đầu, cắn một phát lên tay y.
Y bị đau, vất cô xuống đất, không hề suy nghĩ mà tặng cô một cái tát.
"Dám cắn tôi sao?!"
Tính tình của tiểu thiếu gia thô bạo, bị Chung Tình cắn một cái thì khó tránh khỏi việc mất hứng, thứ còn sót lại chỉ là cơn tức giận hừng hực thiêu đốt, ngay sau đó y đứng thẳng người lên, mang theo vài phần chán ghét mà nói với người phía sau một câu: "Dìm chết cô ta đi."
Một tiếng vâng nhẹ, một mạng, đối với y mà nói, chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.
......................
Đột nhiên, có một chiếc xe con từ từ đi vào trong nhà chính.
Người ngồi kế bên chỗ tài xế là thiếu tướng của nhà họ Dịch, mặc một thân âu phục màu trắng, nhìn một màn đang xảy ra trong sân.
Một cô gái vùng vẫy, lại bị người khác kéo đầu, nhấn vào trong thùng nước.
Cảnh tượng tàn nhẫn như thế, rơi vào trong đáy mắt của thiếu tướng nhà họ Dịch, lại không gợi lên bất cứ gợn sóng nào.
Tròng mắt của anh ta vẫn vô cùng hào hoa phong nhã, ẩn chứa phong tình vạn chủng.
Dường như chuyện đó cũng không có quan hệ gì tới mình.
Không cần nhìn cũng biết, nhất định là vị tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp lại dính vào chuyện này rồi.
Chương 2: Dám cắn tôi sao? (2)
Không cần nhìn cũng biết, nhất định là vị tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp lại dính vào chuyện này rồi.
Bắt nạt nữ hầu.
Trời sinh tính tình anh ta đã lạnh nhạt, vô cùng biếng nhác, trực tiếp phớt lờ mọi chuyện đang phát sinh ở bên ngoài, từ từ ngồi trong xe mà đi vào phía trong.
Lúc đi qua cảnh tượng thê thảm kia, từ chiếc gương chiếu hậu, thiếu tướng đã thấy được một đồ vật rơi từ trong vạt áo của cô gái ra ngoài.
Phút chốc, trong đôi mắt của thiếu tướng đã hiện lên một luồng sáng, có thể nói là sáng ngất đất trời.
"Dừng xe!"
Giọng nói của vị thiếu tướng này rất nhẹ, so ra còn dịu dàng, nhẹ nhàng hơn cả phụ nữ.
Vậy mà lại khiến cho tài xế không có cách nào để phản kháng, nhanh chóng dừng xe.
Thiếu tướng không xuống xe, chẳng qua chỉ kéo cửa sổ xuống, một đôi mắt dịu dàng êm đềm như đôi mắt của một cô gái, lại cẩn thận nhìn về phía món đồ kia.
Vị thiếu tướng ấy vẫn không hề cử động, nhưng trong khoảnh khắc đó, tài xế bên cạnh có thể cảm nhận được rõ ràng luồng không khí bên trong xe đang bị ép đến cực độ.
"Từ Ngang, đi ngăn không cho tiểu thiếu gia làm loạn."
Tài xế Từ Ngang hơi ngẩn người một chút, vị thiếu tướng từ trước đến nay không thích xen vào chuyện khác, sao trong lúc bất chợt lại thay đổi vậy?
Chuyện tiểu thiếu gia bắt nạt nữ hầu không phải là mới một hai ngày, anh ta đã thấy không dưới mấy mươi lần, những cô gái bị tiểu thiếu gia hành hạ đến chết cũng không biết bao nhiêu mà đếm, vì sao hết lần này tới lần khác, lần này thiếu tướng lại quan tâm?
Nghĩ thì như thế, nhưng tài xế Từ Ngang vẫn nhanh chóng gật đầu, lên tiếng: "Vâng."
Sau đó xuống xe, đi về nơi hỗn loạn kia.
Dù sao cũng là tài xế của thiếu tướng, Từ Ngang chỉ cần vài ba lời đã hoá giải tình cảnh nguy nan của Chung Tình, dù tiểu thiếu gia vô cùng khó chịu nhưng cũng không dám đác tội với chú của mình, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, mang theo người, tức giận đùng đùng rời đi.
Chung Tình thở phào một hơi, sau khi qua khỏi cơn sợ hãi, vội vàng đứng dậy, cũng lảo đảo ngả nghiêng chạy theo.
Thiếu tướng ngồi bên trong xe nhìn theo bóng lưng của cô gái, ánh mắt như trăng như gió có phần hơi sửng sốt.
"Đây là đồ mà cô ta đã làm rơi."
Từ Ngang hiểu được ý của thiếu tướng, nhặt thứ mới vừa rơi khỏi đống quần áo xốc xếch của Chung Tình lên.
Anh nhận lấy, đó là một chiếc khăn tay vuông, trong đôi mắt đen nhánh thoáng hiện chút vẻ vui mừng.
..........
Quê nhà.
Trong sân của thiếu tướng.
Một thân cây trụi lủi không có nổi một đoá hoa.
Chỉ có một hồ nước lớn lẳng lặng chảy xuôi, trong hồ còn có hình ảnh một toà nhà.
Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng.
Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn.
"Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy."
Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình.
Bàn tay to của y, vuốt ve da thịt mềm mại của cô.
Khiến cho toàn thân cô phát run.
Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..."
Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa.
Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..."
Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà.
Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản.
Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp, nhưng, đây là Dịch tiểu thiếu gia, ai dám chọc vào đây?
Chung Tình sợ, dưới tình thế cấp bách, cô lui về phía sau, liều chết phản kháng.
Y thấy phiền, xoay người, nâng cô lên.
Cô giãy giụa, cúi đầu, cắn một phát lên tay y.
Y bị đau, vất cô xuống đất, không hề suy nghĩ mà tặng cô một cái tát.
"Dám cắn tôi sao?!"
Tính tình của tiểu thiếu gia thô bạo, bị Chung Tình cắn một cái thì khó tránh khỏi việc mất hứng, thứ còn sót lại chỉ là cơn tức giận hừng hực thiêu đốt, ngay sau đó y đứng thẳng người lên, mang theo vài phần chán ghét mà nói với người phía sau một câu: "Dìm chết cô ta đi."
Một tiếng vâng nhẹ, một mạng, đối với y mà nói, chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.
......................
Đột nhiên, có một chiếc xe con từ từ đi vào trong nhà chính.
Người ngồi kế bên chỗ tài xế là thiếu tướng của nhà họ Dịch, mặc một thân âu phục màu trắng, nhìn một màn đang xảy ra trong sân.
Một cô gái vùng vẫy, lại bị người khác kéo đầu, nhấn vào trong thùng nước.
Cảnh tượng tàn nhẫn như thế, rơi vào trong đáy mắt của thiếu tướng nhà họ Dịch, lại không gợi lên bất cứ gợn sóng nào.
Tròng mắt của anh ta vẫn vô cùng hào hoa phong nhã, ẩn chứa phong tình vạn chủng.
Dường như chuyện đó cũng không có quan hệ gì tới mình.
Không cần nhìn cũng biết, nhất định là vị tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp lại dính vào chuyện này rồi.
Chương 2: Dám cắn tôi sao? (2)
Không cần nhìn cũng biết, nhất định là vị tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp lại dính vào chuyện này rồi.
Bắt nạt nữ hầu.
Trời sinh tính tình anh ta đã lạnh nhạt, vô cùng biếng nhác, trực tiếp phớt lờ mọi chuyện đang phát sinh ở bên ngoài, từ từ ngồi trong xe mà đi vào phía trong.
Lúc đi qua cảnh tượng thê thảm kia, từ chiếc gương chiếu hậu, thiếu tướng đã thấy được một đồ vật rơi từ trong vạt áo của cô gái ra ngoài.
Phút chốc, trong đôi mắt của thiếu tướng đã hiện lên một luồng sáng, có thể nói là sáng ngất đất trời.
"Dừng xe!"
Giọng nói của vị thiếu tướng này rất nhẹ, so ra còn dịu dàng, nhẹ nhàng hơn cả phụ nữ.
Vậy mà lại khiến cho tài xế không có cách nào để phản kháng, nhanh chóng dừng xe.
Thiếu tướng không xuống xe, chẳng qua chỉ kéo cửa sổ xuống, một đôi mắt dịu dàng êm đềm như đôi mắt của một cô gái, lại cẩn thận nhìn về phía món đồ kia.
Vị thiếu tướng ấy vẫn không hề cử động, nhưng trong khoảnh khắc đó, tài xế bên cạnh có thể cảm nhận được rõ ràng luồng không khí bên trong xe đang bị ép đến cực độ.
"Từ Ngang, đi ngăn không cho tiểu thiếu gia làm loạn."
Tài xế Từ Ngang hơi ngẩn người một chút, vị thiếu tướng từ trước đến nay không thích xen vào chuyện khác, sao trong lúc bất chợt lại thay đổi vậy?
Chuyện tiểu thiếu gia bắt nạt nữ hầu không phải là mới một hai ngày, anh ta đã thấy không dưới mấy mươi lần, những cô gái bị tiểu thiếu gia hành hạ đến chết cũng không biết bao nhiêu mà đếm, vì sao hết lần này tới lần khác, lần này thiếu tướng lại quan tâm?
Nghĩ thì như thế, nhưng tài xế Từ Ngang vẫn nhanh chóng gật đầu, lên tiếng: "Vâng."
Sau đó xuống xe, đi về nơi hỗn loạn kia.
Dù sao cũng là tài xế của thiếu tướng, Từ Ngang chỉ cần vài ba lời đã hoá giải tình cảnh nguy nan của Chung Tình, dù tiểu thiếu gia vô cùng khó chịu nhưng cũng không dám đác tội với chú của mình, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, mang theo người, tức giận đùng đùng rời đi.
Chung Tình thở phào một hơi, sau khi qua khỏi cơn sợ hãi, vội vàng đứng dậy, cũng lảo đảo ngả nghiêng chạy theo.
Thiếu tướng ngồi bên trong xe nhìn theo bóng lưng của cô gái, ánh mắt như trăng như gió có phần hơi sửng sốt.
"Đây là đồ mà cô ta đã làm rơi."
Từ Ngang hiểu được ý của thiếu tướng, nhặt thứ mới vừa rơi khỏi đống quần áo xốc xếch của Chung Tình lên.
Anh nhận lấy, đó là một chiếc khăn tay vuông, trong đôi mắt đen nhánh thoáng hiện chút vẻ vui mừng.
..........
Quê nhà.
Trong sân của thiếu tướng.
Một thân cây trụi lủi không có nổi một đoá hoa.
Chỉ có một hồ nước lớn lẳng lặng chảy xuôi, trong hồ còn có hình ảnh một toà nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro