Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Cách dùng thật sự cùa nước mắt【16】
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Từ Ngang không nhịn được cẩn thận nhắc nhở Thiếu tướng: "Thiếu tướng... . . . Phu nhân trông như đang tức giận đấy."
Dịch Giản nhíu mày, liếc mắt nhìn Từ ngang, thật lâu sau mới chậm rãi trả lời một câu: "Tôi biết."
Sau đó cứ tiếp tục không chút hoang mang cất bước, đi lên lầu.
Từ ngang trợn to hai mắt, Thiếu tướng biết? Còn có dáng vẻ này? Không hiểu nổi, không hiểu nổi... . . .
Trong tiềm thức của anh ta, thiếu tướng làm chuyện gì đều bình tĩnh thong dong, thong thả từ tốn, không nóng không vội, duy nhất chỉ có lúc đụng phải thiếu tướng phu nhân, trên dung nhan kinh thế hãi tục của thiếu tướng, mới xuất hiện chút biểu tình sinh động, để người ta biết, người đang ông này, anh là một vật sống sờ sờ.
==================================================================
Chung Tình trở lại trong phòng, nhìn khung cảnh quen thuộc, nghĩ đến mình và Dịch Giản ở chỗ này lâu như vậy, dường như hơi thở của cô và anh, đã khắc thật sâu bên trong căn nhà này.
Cô chỉ hít một hơi, đã có hương bạc hà phả vào mũi, thơm như vậy, giống như trên người Dịch Giản tản ra.
Mặc dù anh không có ở đây, nhưng nó vẫn tồn tại.
Cô ngửi, lại cảm thấy lòng dần có cảm giác chua chua.
Cô ngã ngồi trên ghế sa lon, nhìn chai rượu đỏ của Pháp nơi đó, là chai rượu trong đêm tân hôn của bọn họ, Từ Ngang đưa tới, vẫn chưa ai uống.
Mọi người đều nói, mượn rượu giải sầu.
Chung Tình nghĩ, có phải chỉ cần uống rượu, uống say, lòng của cô sẽ không phải đau như thế nữa?
Thật ra sự đau đớn trong lòng của cô lúc này là thứ cô chưa bao giờ cảm thấy, giống như bị vô số con kiến nhỏ cắn, sau đó lại bị người đổ dấm, cô không chỉ cảm thấy lòng phiếm chua, ngũ tạng lục phủ cũng phiếm chua, khó chịu đến chí mạng.
Cô không muốn để cho mình khó chịu như vậy, cô cầm rượu đỏ lên, đổ ra ly ở bên cạnh, thật ra thì cho tới bây giờ cô đều không uống rượu, chẳng qua chỉ cảm thấy mùi vị đó khó uống vô cùng, vừa cay lại dễ sặc!
Chung Tình nhìn chất lỏng màu đỏ này, lắc lắc, sau đó liền cầm lên, uống một hơi cạn sạch.
Rượu đỏ không thể so với sự kích thích của rượu trắng, hơn nữa còn mang theo chút vị ngọt nhẹ, Chung Tình uống vào, lại cảm thấy không hề khó uống, cô mở mắt, lại rót một chén, uống một hơi cạn sạch.
Dịch Giản nhíu mày, liếc mắt nhìn Từ ngang, thật lâu sau mới chậm rãi trả lời một câu: "Tôi biết."
Sau đó cứ tiếp tục không chút hoang mang cất bước, đi lên lầu.
Từ ngang trợn to hai mắt, Thiếu tướng biết? Còn có dáng vẻ này? Không hiểu nổi, không hiểu nổi... . . .
Trong tiềm thức của anh ta, thiếu tướng làm chuyện gì đều bình tĩnh thong dong, thong thả từ tốn, không nóng không vội, duy nhất chỉ có lúc đụng phải thiếu tướng phu nhân, trên dung nhan kinh thế hãi tục của thiếu tướng, mới xuất hiện chút biểu tình sinh động, để người ta biết, người đang ông này, anh là một vật sống sờ sờ.
==================================================================
Chung Tình trở lại trong phòng, nhìn khung cảnh quen thuộc, nghĩ đến mình và Dịch Giản ở chỗ này lâu như vậy, dường như hơi thở của cô và anh, đã khắc thật sâu bên trong căn nhà này.
Cô chỉ hít một hơi, đã có hương bạc hà phả vào mũi, thơm như vậy, giống như trên người Dịch Giản tản ra.
Mặc dù anh không có ở đây, nhưng nó vẫn tồn tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ngửi, lại cảm thấy lòng dần có cảm giác chua chua.
Cô ngã ngồi trên ghế sa lon, nhìn chai rượu đỏ của Pháp nơi đó, là chai rượu trong đêm tân hôn của bọn họ, Từ Ngang đưa tới, vẫn chưa ai uống.
Mọi người đều nói, mượn rượu giải sầu.
Chung Tình nghĩ, có phải chỉ cần uống rượu, uống say, lòng của cô sẽ không phải đau như thế nữa?
Thật ra sự đau đớn trong lòng của cô lúc này là thứ cô chưa bao giờ cảm thấy, giống như bị vô số con kiến nhỏ cắn, sau đó lại bị người đổ dấm, cô không chỉ cảm thấy lòng phiếm chua, ngũ tạng lục phủ cũng phiếm chua, khó chịu đến chí mạng.
Cô không muốn để cho mình khó chịu như vậy, cô cầm rượu đỏ lên, đổ ra ly ở bên cạnh, thật ra thì cho tới bây giờ cô đều không uống rượu, chẳng qua chỉ cảm thấy mùi vị đó khó uống vô cùng, vừa cay lại dễ sặc!
Chung Tình nhìn chất lỏng màu đỏ này, lắc lắc, sau đó liền cầm lên, uống một hơi cạn sạch.
Rượu đỏ không thể so với sự kích thích của rượu trắng, hơn nữa còn mang theo chút vị ngọt nhẹ, Chung Tình uống vào, lại cảm thấy không hề khó uống, cô mở mắt, lại rót một chén, uống một hơi cạn sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro