Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Cô ấy là vợ của tôi (8)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
"Hả? Sao lại không nói lời nào? Thật sự muốn quỵt à?"
"Không. . ."
"Không sao? Vậy hãy tới đây!" Mặt Bạc Địch không hề có biểu cảm, liếc nhìn cô gái đang đứng đó, cô vẫn rất bình tĩnh, không hề nhúc nhích.
Lạnh lùng nhếch môi, Bạc Địch vươn tay, chộp về phía Chung Tình.
"Bạc Địch..." Cô gái kia đã mở miệng, giọng nói của cô rất nhẹ, lại khiến động tác của Bạc Địch dừng ở nơi đó.
Cô gái đứng lên đi về phía này, cô không dừng lại ở chỗ Bạc Địch mà lại đi tới trước mặt Chung Tình, nhìn Chung Tình sửng sốt một hồi, mới nhẹ giọng nói: "Thật sự xin lỗi... . . . Anh ấy lại đùa giỡn với cô rồi."
Sau đó, cô quay đầu, liếc mắt nhìn Bạc Địch, thản nhiên nói: "Bạc Địch, anh có thể bớt trẻ con đi không? Rất nhàm chán đấy!"
Lời của cô, mang theo vài phần châm biếm.
Biểu cảm của Bạc Địch vô cùng lạnh lẽo: "Ngây thơ? Cô cho rằng tôi cố làm cho cô tức giận sao? Cô cảm thấy… Cô xứng sao?"
Bạc Địch vừa nói xong, liền đẩy cô gái ấy ra, vươn tay, muốn tóm lấy Chung Tình.
Khi tay của anh ta chỉ còn cách cổ tay Chung Tình một khoảng lại bị Dịch Giản vươn tay ngăn lại
Ánh mắt của Dịch Giản rất lạnh, lạnh lực độ, rất nhu mỹ, lại làm cho Bạc Địch không thể đưa tay tới gần cổ tay Chung Tình hơn.
Bạc Địch đã phải nhịn tức từ trước, lúc này bị Dịch Giản cản trở, vẻ mặt của anh ta đã sớm trở nên dữ tợn, bắn một ánh mắt mang theo sát khí tới chỗ Dịch Giản.
Những bạn học kia sợ hai người đánh nhau, rối rít ngăn bọn họ.
Còn Dịch Giản lại im hơi lặng tiếng lui ra từng bước, sau đó mới chậm rãi buông cổ tay Bạc Địch.
Dịch Giản vươn tay, kéo Chung Tình đến bên cạnh mình, trên khuôn mặt tuấn tú ấy không có vẻ bất thường nào, anh vươn tay, mấy ngón tay thon dài bắt lấy cổ tay cô, chuyên chú, lau chùi da thịt cô từng chút một.
Chung Tình sửng sốt một chút, cô cảm nhận được sự cẩn thận và dịu dàng của người đàn ông này, không nhịn được mà có chút sợ run... Anh đang làm gì vậy? Chẳng lẽ là bởi vì mới vừa rồi suýt chút nữa Bạc Địch đã chạm phải cô nên mới như vậy sao?
Dịch Giản cúi đầu, hàng mi rũ thấp, nhìn cổ tay trắng noãn của cô, bị anh chà đến mức đỏ lên.
Lúc này mới ngẩng đầu, gương mặt tuấn mỹ khiến người ta hít thở không thông dần hiện lên chút vẻ thâm tình, nói với Bạc Địch: "She is my wife." (Cô ấy là vợ tôi!)
"Không. . ."
"Không sao? Vậy hãy tới đây!" Mặt Bạc Địch không hề có biểu cảm, liếc nhìn cô gái đang đứng đó, cô vẫn rất bình tĩnh, không hề nhúc nhích.
Lạnh lùng nhếch môi, Bạc Địch vươn tay, chộp về phía Chung Tình.
"Bạc Địch..." Cô gái kia đã mở miệng, giọng nói của cô rất nhẹ, lại khiến động tác của Bạc Địch dừng ở nơi đó.
Cô gái đứng lên đi về phía này, cô không dừng lại ở chỗ Bạc Địch mà lại đi tới trước mặt Chung Tình, nhìn Chung Tình sửng sốt một hồi, mới nhẹ giọng nói: "Thật sự xin lỗi... . . . Anh ấy lại đùa giỡn với cô rồi."
Sau đó, cô quay đầu, liếc mắt nhìn Bạc Địch, thản nhiên nói: "Bạc Địch, anh có thể bớt trẻ con đi không? Rất nhàm chán đấy!"
Lời của cô, mang theo vài phần châm biếm.
Biểu cảm của Bạc Địch vô cùng lạnh lẽo: "Ngây thơ? Cô cho rằng tôi cố làm cho cô tức giận sao? Cô cảm thấy… Cô xứng sao?"
Bạc Địch vừa nói xong, liền đẩy cô gái ấy ra, vươn tay, muốn tóm lấy Chung Tình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi tay của anh ta chỉ còn cách cổ tay Chung Tình một khoảng lại bị Dịch Giản vươn tay ngăn lại
Ánh mắt của Dịch Giản rất lạnh, lạnh lực độ, rất nhu mỹ, lại làm cho Bạc Địch không thể đưa tay tới gần cổ tay Chung Tình hơn.
Bạc Địch đã phải nhịn tức từ trước, lúc này bị Dịch Giản cản trở, vẻ mặt của anh ta đã sớm trở nên dữ tợn, bắn một ánh mắt mang theo sát khí tới chỗ Dịch Giản.
Những bạn học kia sợ hai người đánh nhau, rối rít ngăn bọn họ.
Còn Dịch Giản lại im hơi lặng tiếng lui ra từng bước, sau đó mới chậm rãi buông cổ tay Bạc Địch.
Dịch Giản vươn tay, kéo Chung Tình đến bên cạnh mình, trên khuôn mặt tuấn tú ấy không có vẻ bất thường nào, anh vươn tay, mấy ngón tay thon dài bắt lấy cổ tay cô, chuyên chú, lau chùi da thịt cô từng chút một.
Chung Tình sửng sốt một chút, cô cảm nhận được sự cẩn thận và dịu dàng của người đàn ông này, không nhịn được mà có chút sợ run... Anh đang làm gì vậy? Chẳng lẽ là bởi vì mới vừa rồi suýt chút nữa Bạc Địch đã chạm phải cô nên mới như vậy sao?
Dịch Giản cúi đầu, hàng mi rũ thấp, nhìn cổ tay trắng noãn của cô, bị anh chà đến mức đỏ lên.
Lúc này mới ngẩng đầu, gương mặt tuấn mỹ khiến người ta hít thở không thông dần hiện lên chút vẻ thâm tình, nói với Bạc Địch: "She is my wife." (Cô ấy là vợ tôi!)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro