Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Đạt được thỏa thuận (4)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Đàn ông như vậy... ... Lãnh đạm như trà, rồi lại mơ hồ cất giấu một loại nóng bỏng cuồng cháy.
Chung Tình nhìn Dịch Giản nhắm mắt dưỡng thần, không nhịn được có chút ngẩn người, cô mơ hồ cảm thấy sâu trong tim mình đang rung động.
Loại đàn ông này... ... Cô cảm thấy, giống như là độc dược... . . . . . Chỉ có thể quan sát, xinh đẹp không gì sánh được, không thể lướt qua, phải trả giá bằng cả mạng sống!
Chung Tình đè xuống lòng mình, cô cười cười, hít sâu một hơi, đè nén lại suy nghĩ lung tung của mình, mở miệng nói: "Việc thứ tư, đó chính là, quan hệ của chúng ta, không thể làm trái với đạo đức luân lý."
Điểm này, cô là nhất định phải nhấn mạnh.
Tương lai, cô phải làm tiểu phu nhân, khi đó, anh là chú của cô tiểu, bọn họ tuyệt đối không thể ở chung một chỗ.
Cho nên, cô nhất định sắp xếp hết mọi việc, có thể làm, có thể nói, cũng phải an bài thích đáng.
Như vậy, cô mới có thể cảm giác mình thoải mái.
Thật ra thì nói tới chỗ này, Chung Tình là có chút chột dạ... ... Cô không biết như vậy có phải giấu diếm Thiếu tướng hay không.
Đại phu nhân nói cô đã có thai, có thể làm tiểu phu nhân, cô cũng chưa nói cho anh biết.
Nói vậy anh cũng sẽ không biết.
Mà cô, điều này, có tính là cho anh mắc bẫy hay không, chờ anh nhảy vào bên trong?
Chẳng qua là, chờ đến ngày đó tới, anh biết chân tướng sự tình, thì như thế nào đây?
Nhưng là, cũng chưa chắc thì như thế nào.
Dù sao, anh là không thích cô, anh cũng đã nói, đối với chẳng qua là nhu cầu của cơ thể.
Cho nên, cô muốn trở thành vợ của người khác, quả phụ, anh cũng cũng sẽ không để ý.
Nghĩ tới đây, Chung Tình có một loại ảo giác kỳ lạ... ... . Anh không quan tâm... ... Cô thế nào, dường như có chút không thoải mái?
Chung Tình vứt đi những ý nghĩ này, tầm mắt chăm chú nhìn Dịch Giản, nói cáu cuối cùng.
"Chuyện thứ năm, chính là Thiếu tướng nhất định phải cho tôi một đứa bé."
Điểm này, là mục đích cuối cùng của cô, dĩ nhiên là nhất định nhấn mạnh.
Vô luận là anh bắn thật… nhưng không ra được, hay là bắn giả… cũng không ra được, cô đều phải nhấn mạnh!
Chung Tình nhìn Dịch Giản nhắm mắt dưỡng thần, không nhịn được có chút ngẩn người, cô mơ hồ cảm thấy sâu trong tim mình đang rung động.
Loại đàn ông này... ... Cô cảm thấy, giống như là độc dược... . . . . . Chỉ có thể quan sát, xinh đẹp không gì sánh được, không thể lướt qua, phải trả giá bằng cả mạng sống!
Chung Tình đè xuống lòng mình, cô cười cười, hít sâu một hơi, đè nén lại suy nghĩ lung tung của mình, mở miệng nói: "Việc thứ tư, đó chính là, quan hệ của chúng ta, không thể làm trái với đạo đức luân lý."
Điểm này, cô là nhất định phải nhấn mạnh.
Tương lai, cô phải làm tiểu phu nhân, khi đó, anh là chú của cô tiểu, bọn họ tuyệt đối không thể ở chung một chỗ.
Cho nên, cô nhất định sắp xếp hết mọi việc, có thể làm, có thể nói, cũng phải an bài thích đáng.
Như vậy, cô mới có thể cảm giác mình thoải mái.
Thật ra thì nói tới chỗ này, Chung Tình là có chút chột dạ... ... Cô không biết như vậy có phải giấu diếm Thiếu tướng hay không.
Đại phu nhân nói cô đã có thai, có thể làm tiểu phu nhân, cô cũng chưa nói cho anh biết.
Nói vậy anh cũng sẽ không biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà cô, điều này, có tính là cho anh mắc bẫy hay không, chờ anh nhảy vào bên trong?
Chẳng qua là, chờ đến ngày đó tới, anh biết chân tướng sự tình, thì như thế nào đây?
Nhưng là, cũng chưa chắc thì như thế nào.
Dù sao, anh là không thích cô, anh cũng đã nói, đối với chẳng qua là nhu cầu của cơ thể.
Cho nên, cô muốn trở thành vợ của người khác, quả phụ, anh cũng cũng sẽ không để ý.
Nghĩ tới đây, Chung Tình có một loại ảo giác kỳ lạ... ... . Anh không quan tâm... ... Cô thế nào, dường như có chút không thoải mái?
Chung Tình vứt đi những ý nghĩ này, tầm mắt chăm chú nhìn Dịch Giản, nói cáu cuối cùng.
"Chuyện thứ năm, chính là Thiếu tướng nhất định phải cho tôi một đứa bé."
Điểm này, là mục đích cuối cùng của cô, dĩ nhiên là nhất định nhấn mạnh.
Vô luận là anh bắn thật… nhưng không ra được, hay là bắn giả… cũng không ra được, cô đều phải nhấn mạnh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro