Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Đi dạo phố cùng Thiếu Tướng (15)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Dịch Giản nhìn thấy Chung Tình như vậy, không có mở miệng nói chuyện, chỉ bước lên phía trước, đi đến chỗ cô.
Chung Tình nghe được tiếng bước chân của hắn, tuy mỗi bước chân của hắn rất nhẹ, nhưng lại giống như cây búa nhẹ nhàng đi vào trái tim cô, khiến cho trái tim cô thít chặt từng chút một . . . . . . . . . . . .
Cô không tự chủ được mà nín thở, nghe tiếng bước chân của hắn đang dần dần đến gần mình.
Cô hơi cúi đầu, bỗng nhìn thấy đôi giầy của hắn, cô theo bản năng quay mặt quay sang hướng khác, thế nhưng hắn lại duỗi tay ra, nắm lấy cái đầu nhỏ của cô, nhẹ nhàng dùng lực một chút, đưa vào trong ngực hắn.
Hắn vẫn chưa có mặc quần vào, lực đạo hơi lớn một chút, mặt của cô liền lập tức kề sát vào trên da thịt lành lạnh của hắn.
Mí mắt Chung Tình càng ngày càng buông xuống, bàn tay lớn đang ôm người cô đã đổi thành ôm hông của cô.
Hắn không nói gì, cúi đầu nhìn cô, cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, khuôn mặt trắng trẻo non nớt, tràn ngập sức mê hoặc, giống như đang câu dẫn hắn cúi đầu cắn một cái.
Hắn đương nhiên sẽ không oan ức chính mình.
Cánh tay dùng sức ôm chặt lại, cúi đầu chuẩn xác không chút sai sót bắt lấy môi cô.
Cô ngẩng đầu, chịu đựng nụ hôn của hắn.
Hắn đã quá quen với việc hôn cô, vì thế rất nhanh đã chuyển sang hôn sâu.
Tuy . . . . . . Bọn họ đã hôn qua rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần hôn môi, Chung Tình vẫn không cách nào khống chế bản thân, cảm thấy có chút run rẩy.
Cô cảm thấy người đàn ông ở trước mặt này, một khi đã rơi vào những chuyện này, thì sẽ trở nên đặc biệt có chút mê hoặc người, lúc nào cũng có thể khiến cô hôn mê.
Nụ hôn của hắn, càng ngày càng kịch liệt, dần dần hôn sâu hơn, giống như muốn nuốt chửng cô vào trong bụng .
Chung Tình cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, môi bị hắn chặt chẽ ôm lấy, quấn quýt, bên tai lại lâu lâu lại vang lên âm thanh ngượng ngùng.
Chung Tình dần dần trở nên vô lực, xụi lơ, nếu vòng tay của hắn không vòng quanh eo của cô, cô sợ rằng đã biến thành một đầm nước, uốn lượn ở trên mặt đất.
Đừng nghĩ Dịch Giản bình thường là một người đàn ông lạnh nhạt, nên sẽ ít ham muốn, không hứng thú mấy, thế nhưng Chung Tình lại biết, lúc ở. . . . . . trên giường, hắn lại không hề có một chút lạnh nhạt nào, ngoại trừ hắn lần đó tức giận, làm cho cô rất đau, nhưng những lần khác, hắn lại hoàn toàn khác không hề giống với lúc bình thường, có thể nói hắn nhiệt tình như lửa, ôn nhu như nước.
Chung Tình nghe được tiếng bước chân của hắn, tuy mỗi bước chân của hắn rất nhẹ, nhưng lại giống như cây búa nhẹ nhàng đi vào trái tim cô, khiến cho trái tim cô thít chặt từng chút một . . . . . . . . . . . .
Cô không tự chủ được mà nín thở, nghe tiếng bước chân của hắn đang dần dần đến gần mình.
Cô hơi cúi đầu, bỗng nhìn thấy đôi giầy của hắn, cô theo bản năng quay mặt quay sang hướng khác, thế nhưng hắn lại duỗi tay ra, nắm lấy cái đầu nhỏ của cô, nhẹ nhàng dùng lực một chút, đưa vào trong ngực hắn.
Hắn vẫn chưa có mặc quần vào, lực đạo hơi lớn một chút, mặt của cô liền lập tức kề sát vào trên da thịt lành lạnh của hắn.
Mí mắt Chung Tình càng ngày càng buông xuống, bàn tay lớn đang ôm người cô đã đổi thành ôm hông của cô.
Hắn không nói gì, cúi đầu nhìn cô, cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, khuôn mặt trắng trẻo non nớt, tràn ngập sức mê hoặc, giống như đang câu dẫn hắn cúi đầu cắn một cái.
Hắn đương nhiên sẽ không oan ức chính mình.
Cánh tay dùng sức ôm chặt lại, cúi đầu chuẩn xác không chút sai sót bắt lấy môi cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ngẩng đầu, chịu đựng nụ hôn của hắn.
Hắn đã quá quen với việc hôn cô, vì thế rất nhanh đã chuyển sang hôn sâu.
Tuy . . . . . . Bọn họ đã hôn qua rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần hôn môi, Chung Tình vẫn không cách nào khống chế bản thân, cảm thấy có chút run rẩy.
Cô cảm thấy người đàn ông ở trước mặt này, một khi đã rơi vào những chuyện này, thì sẽ trở nên đặc biệt có chút mê hoặc người, lúc nào cũng có thể khiến cô hôn mê.
Nụ hôn của hắn, càng ngày càng kịch liệt, dần dần hôn sâu hơn, giống như muốn nuốt chửng cô vào trong bụng .
Chung Tình cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, môi bị hắn chặt chẽ ôm lấy, quấn quýt, bên tai lại lâu lâu lại vang lên âm thanh ngượng ngùng.
Chung Tình dần dần trở nên vô lực, xụi lơ, nếu vòng tay của hắn không vòng quanh eo của cô, cô sợ rằng đã biến thành một đầm nước, uốn lượn ở trên mặt đất.
Đừng nghĩ Dịch Giản bình thường là một người đàn ông lạnh nhạt, nên sẽ ít ham muốn, không hứng thú mấy, thế nhưng Chung Tình lại biết, lúc ở. . . . . . trên giường, hắn lại không hề có một chút lạnh nhạt nào, ngoại trừ hắn lần đó tức giận, làm cho cô rất đau, nhưng những lần khác, hắn lại hoàn toàn khác không hề giống với lúc bình thường, có thể nói hắn nhiệt tình như lửa, ôn nhu như nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro