Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Đi dạo phố cùng Thiếu Tướng (20)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Thế nhưng bác gái lại khom người xuống, nhẹ giọng dỗ dành chị cả,
thậm chí còn bế chị cả lên, cầm khăn tay thấm nước mắt, ôm vào trong
ngực, nâng niu như bảo bối.
Thật ra vào lúc ấy, cô cũng có ước muốn được như vậy.
Chỉ tiếc, ở trong thế giới này lại không có người nào có thể dung túng cho cô khóc lóc om sòm như vậy!
Mà vừa rồi, cô chính là đang khóc lóc om sòm sao?
Thế nhưng hắn lại không có tức giận, thậm chí trong mắt dường như còn tồn tại một chút ý cười.
Chung Tình ngẩn ra, trong giây phút kia, đáy lòng cô rốt cuộc hiện lên một cảm xúc không nói nên lời.
Dịch Giản cúi người, đưa tay ra, bắt được cánh tay của cô, kéo cô đi ra, sau đó lặng yên không một tiếng động đưa tay luồn vào bộ sườn xám của cô. . . . . . . . .
Chung Tình sợ hết hồn, cảm giác được ngón tay của hắn đang đụng vào quần lót của mình.
Nơi đó ướt nhẹp một mảnh, lúc nãy cô cùng hắn làm chuyện đó. . . . . . . . . nên đã bị bẩn.
Mặt cô đỏ vô cùng, bắt lấy cánh tay của hắn, nghiêng mình ra ngoài.
Dịch Giản lúc này lại nhẹ giọng nói: "Đã bị bẩn rồi, còn có nơi này. . . . . . . . ."
Dịch Giản chỉ vào bộ sườn xám của cô.
Mặt Chung Tình lập tức nóng lên.
Hóa ra, hắn nói mua quần áo là mua cho cô.
Là do bản thân cô nghĩ quá lên rồi sao?
Cô lúng túng lắc đầu: "Không cần . . . . . . . . . Thiếu Tướng, cái này không thấy được . . . . . . . . . Chung Tình trở về nhà sẽ thay đồ, không cần làm phiền Thiếu Tướng."
Dịch Giản không nói gì.
Chỉ nhìn cô.
Ánh mắt nhàn nhạt, không biết nghĩ cái gì.
Chung Tình nhìn thấy ánh mắt như thế, trong lòng run run, thật lâu cô mới giật môi: "Được không. . . . . . . . . . . ."
Giọng của cô thốt lên nhỏ xíu giống như con muỗi, thế nhưng vẻ mặt của Dịch Giản rõ ràng đã hòa hoãn lên.
Hắn xoay người, đi thẳng về phía trước.
Chung Tình chẳng biết vì sao, nhìn bóng lưng Dịch Giản lại cảm thấy hắn thật cô đơn .
Dịch Giản đi hai bước, biết cô không có đi theo sau, cũng không quay đầu lại, chỉ đứng quay lưng lại với cô.
Thật ra trong lòng của hắn, có chút bất đắc dĩ .
Hắn đưa đồ, cô đã mặc rồi, nhưng vẫn trả trở về, hiện tại hắn tìm cớ tiếp tục mua đồ cho cô, dựa vào tính tình của cô, không biết có trả về lại hay không.
Không làm phiền hắn. . . . . . . . . . . . Ở trong lòng cô, chỉ có tính toán hắn, có thể từ hắn lấy đi bao nhiêu chỗ tốt, nhưng chưa bao giờ gây phiền phức ở trước mặt hắn.
Thật ra vào lúc ấy, cô cũng có ước muốn được như vậy.
Chỉ tiếc, ở trong thế giới này lại không có người nào có thể dung túng cho cô khóc lóc om sòm như vậy!
Mà vừa rồi, cô chính là đang khóc lóc om sòm sao?
Thế nhưng hắn lại không có tức giận, thậm chí trong mắt dường như còn tồn tại một chút ý cười.
Chung Tình ngẩn ra, trong giây phút kia, đáy lòng cô rốt cuộc hiện lên một cảm xúc không nói nên lời.
Dịch Giản cúi người, đưa tay ra, bắt được cánh tay của cô, kéo cô đi ra, sau đó lặng yên không một tiếng động đưa tay luồn vào bộ sườn xám của cô. . . . . . . . .
Chung Tình sợ hết hồn, cảm giác được ngón tay của hắn đang đụng vào quần lót của mình.
Nơi đó ướt nhẹp một mảnh, lúc nãy cô cùng hắn làm chuyện đó. . . . . . . . . nên đã bị bẩn.
Mặt cô đỏ vô cùng, bắt lấy cánh tay của hắn, nghiêng mình ra ngoài.
Dịch Giản lúc này lại nhẹ giọng nói: "Đã bị bẩn rồi, còn có nơi này. . . . . . . . ."
Dịch Giản chỉ vào bộ sườn xám của cô.
Mặt Chung Tình lập tức nóng lên.
Hóa ra, hắn nói mua quần áo là mua cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là do bản thân cô nghĩ quá lên rồi sao?
Cô lúng túng lắc đầu: "Không cần . . . . . . . . . Thiếu Tướng, cái này không thấy được . . . . . . . . . Chung Tình trở về nhà sẽ thay đồ, không cần làm phiền Thiếu Tướng."
Dịch Giản không nói gì.
Chỉ nhìn cô.
Ánh mắt nhàn nhạt, không biết nghĩ cái gì.
Chung Tình nhìn thấy ánh mắt như thế, trong lòng run run, thật lâu cô mới giật môi: "Được không. . . . . . . . . . . ."
Giọng của cô thốt lên nhỏ xíu giống như con muỗi, thế nhưng vẻ mặt của Dịch Giản rõ ràng đã hòa hoãn lên.
Hắn xoay người, đi thẳng về phía trước.
Chung Tình chẳng biết vì sao, nhìn bóng lưng Dịch Giản lại cảm thấy hắn thật cô đơn .
Dịch Giản đi hai bước, biết cô không có đi theo sau, cũng không quay đầu lại, chỉ đứng quay lưng lại với cô.
Thật ra trong lòng của hắn, có chút bất đắc dĩ .
Hắn đưa đồ, cô đã mặc rồi, nhưng vẫn trả trở về, hiện tại hắn tìm cớ tiếp tục mua đồ cho cô, dựa vào tính tình của cô, không biết có trả về lại hay không.
Không làm phiền hắn. . . . . . . . . . . . Ở trong lòng cô, chỉ có tính toán hắn, có thể từ hắn lấy đi bao nhiêu chỗ tốt, nhưng chưa bao giờ gây phiền phức ở trước mặt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro