Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Dịch Giản, em yêu anh [12]
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Chung Tình trợn tròn mắt, có chút không thể tin nổi mở miệng, kêu:“Thiếu tướng.........”
Sao lại là anh?
Chung Tình theo bản năng liền nghiêng đầu nhìn Chung Hân, chị Hai mới vừa rồi vẫn còn chờ mong Trác Nhiên, mà cô chưa bao giờ từng ảo tưởng, người ở tại chỗ này, sẽ là Thiếu tướng, đáy lòng chưa bao giờ tồn tại một chút chờ mong, cho nên đến hiện tại, đã tràn đầy rung động.
Dịch Giản nghe được âm điệu này, mệt mỏi nhuộm đầy khuôn mặt, anh chậm rãi mở con ngươi, nghiêng người, nhìn thấy là Chung Tình, mới chậm rãi đứng lên.
Lông mày anh, hơi cau lại, như là gặp một sự việc gì phiền toái.
Bước chân của anh, trước sau như một tao nhã mà lại thong dong, từng bước một, thong thả tiêu sái đến trước mặt cô.
Chung Tình vẫn không ngừng chớp mắt, ba ngày không gặp được người đàn ông này, liền như vậy đứng trước thân thể của cô, tròng mắt anh, sâu không thấy đáy, yên tĩnh không tiếng động nhìn chăm chú vào cô.
Chung Tình nhìn mặt anh.
Vẻ xinh đẹp mềm mại này khiến cho người ta không thể nhìn gần, đàn ông không thể bố trí phòng vệ, giờ này khắc này, đáy mắt lưu chuyển đều là thâm tình, rộn ràng nhốn nháo phản chiếu thân ảnh của cô.
Cô theo đáy mắt anh, thấy được cô chân thật nhất, rõ ràng nhất hiện hữu.
Chung Tình không dời tầm mắt, chỉ có thể bình tĩnh nhìn anh.
Giống như bị mê hoặc.
Nhìn gương mặt tinh mỹ như điêu khắc của Dịch Giản, trong đầu Chung Tình bỗng nhiên trống rỗng, thật lâu, cũng không mở miệng được, không nói được lời nào.
“Đến đây?”
Anh vươn tay, thói quen định đem cô ôm vào trong lòng, hơi thở quen thuộc, từng chút một nhuốm dần toàn thân Chung Tình, cô nghe được thanh âm của anh, trầm thấp nhu hoãn, ở bên tai mình, từ từ khuếch tán.
Tim Chung Tình, không hiểu sao nhanh chóng nhảy lên một cái, cô há hốc mồm, hơn nữa ngày, mới cứng rắn bật ra được một câu:“Như thế nào lại là anh?”
Dịch Giản chậm rãi vươn tay, xem như bên cạnh không có người tay nâng cằm Chung Tình lên, khóe mắt hẹp dài, xuất hiện một chút cảm xúc tưởng niệm cùng mệt mỏi hỗn tạp mà vi diệu.
“Như thế nào......... Mất hứng, khi nhìn thấy anh sao?” bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]
“Không phải.........” Chung Tình lắc lắc đầu, không tự chủ được nhíu nhíu mày, cô vẫn nghĩ đến sự lãng mạn như vậy, sẽ chỉ là Trác Nhiên dành cho chị Hai, lại chưa bao giờ nghĩ tới, giờ khắc này lại đến với mình.
P/s: Ngượng ngùng, ngủ trễ, hiện tại bắt đầu đánh chữ Cập nhật, nảy sinh sự kinh hỉ mới, chu công ca ca quá yêu ta rồi ! Vẫn lôi kéo ta ồn ào tranh cãi.... Ha ha ~
Sao lại là anh?
Chung Tình theo bản năng liền nghiêng đầu nhìn Chung Hân, chị Hai mới vừa rồi vẫn còn chờ mong Trác Nhiên, mà cô chưa bao giờ từng ảo tưởng, người ở tại chỗ này, sẽ là Thiếu tướng, đáy lòng chưa bao giờ tồn tại một chút chờ mong, cho nên đến hiện tại, đã tràn đầy rung động.
Dịch Giản nghe được âm điệu này, mệt mỏi nhuộm đầy khuôn mặt, anh chậm rãi mở con ngươi, nghiêng người, nhìn thấy là Chung Tình, mới chậm rãi đứng lên.
Lông mày anh, hơi cau lại, như là gặp một sự việc gì phiền toái.
Bước chân của anh, trước sau như một tao nhã mà lại thong dong, từng bước một, thong thả tiêu sái đến trước mặt cô.
Chung Tình vẫn không ngừng chớp mắt, ba ngày không gặp được người đàn ông này, liền như vậy đứng trước thân thể của cô, tròng mắt anh, sâu không thấy đáy, yên tĩnh không tiếng động nhìn chăm chú vào cô.
Chung Tình nhìn mặt anh.
Vẻ xinh đẹp mềm mại này khiến cho người ta không thể nhìn gần, đàn ông không thể bố trí phòng vệ, giờ này khắc này, đáy mắt lưu chuyển đều là thâm tình, rộn ràng nhốn nháo phản chiếu thân ảnh của cô.
Cô theo đáy mắt anh, thấy được cô chân thật nhất, rõ ràng nhất hiện hữu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Tình không dời tầm mắt, chỉ có thể bình tĩnh nhìn anh.
Giống như bị mê hoặc.
Nhìn gương mặt tinh mỹ như điêu khắc của Dịch Giản, trong đầu Chung Tình bỗng nhiên trống rỗng, thật lâu, cũng không mở miệng được, không nói được lời nào.
“Đến đây?”
Anh vươn tay, thói quen định đem cô ôm vào trong lòng, hơi thở quen thuộc, từng chút một nhuốm dần toàn thân Chung Tình, cô nghe được thanh âm của anh, trầm thấp nhu hoãn, ở bên tai mình, từ từ khuếch tán.
Tim Chung Tình, không hiểu sao nhanh chóng nhảy lên một cái, cô há hốc mồm, hơn nữa ngày, mới cứng rắn bật ra được một câu:“Như thế nào lại là anh?”
Dịch Giản chậm rãi vươn tay, xem như bên cạnh không có người tay nâng cằm Chung Tình lên, khóe mắt hẹp dài, xuất hiện một chút cảm xúc tưởng niệm cùng mệt mỏi hỗn tạp mà vi diệu.
“Như thế nào......... Mất hứng, khi nhìn thấy anh sao?” bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]
“Không phải.........” Chung Tình lắc lắc đầu, không tự chủ được nhíu nhíu mày, cô vẫn nghĩ đến sự lãng mạn như vậy, sẽ chỉ là Trác Nhiên dành cho chị Hai, lại chưa bao giờ nghĩ tới, giờ khắc này lại đến với mình.
P/s: Ngượng ngùng, ngủ trễ, hiện tại bắt đầu đánh chữ Cập nhật, nảy sinh sự kinh hỉ mới, chu công ca ca quá yêu ta rồi ! Vẫn lôi kéo ta ồn ào tranh cãi.... Ha ha ~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro