Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Dịch giản, em yêu anh! [15]
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
“Không phải.........” Chung Tình lắc lắc đầu, không tự chủ được nhíu
nhíu mày, cô vẫn nghĩ đến sự lãng mạn như vậy, sẽ chỉ là Trác Nhiên dành cho chị Hai, lại chưa bao giờ nghĩ tới, giờ khắc này lại đến với mình,
lông mi của cô, phủ đầy một tầng sương mù, nói:“Anh không phải
nói......... Đêm nay mới trở về sao?”
Dịch Giản nhìn chằm chằm vào đôi mắt Chung Tình, dung nhan này, thời điểm chính mình ở Bắc Bình, nhớ rất lâu, rất lâu, cho tới nay, anh cảm thấy sự tự chủ của bản thân mình lớn, mà lại nhớ nhung đến mức như vậy, nhưng cô một người vô tâm, điện thoại cũng là anh cố tình mở đầu trước, rốt cuộc tại cái nơi phương Bắc kia điên cuồng ngốc không nói nổi nữa.
Anh cấp tốc muốn trở lại nơi này, trở lại nơi có sự tồn tại của cô.
Giờ này khắc này, cô đứng ở trước mặt mình, đáy mắt mang theo sự rung động cùng kinh hỉ nồng đậm, đây là vẻ mặt anh cực kì thích của cô.
Anh vươn tay, chậm rãi vuốt ve chiếc cằm của cô, từng chút một vuốt ve:“Uhm, trở lại trước thời hạn.”
Đôi mắt Chung Tình nhìn về Dịch Giản không chớp mắt , cô cẩn thận chăm chú nhìn, cô cảm thấy ba ngày không gặp, người đàn ông này, tựa hồ cũng có mị lực ......... Trong đôi mắt anh, như là ẩn dấu một khối nam châm, thiếu chút nữa đem linh hồn của chính mình đều hút vào.
Cô nhìn hình ảnh phản chiếu chính mình trong mắt anh, toàn thân trên dưới, sinh ra một loại mơ hồ huyễn cảm.
Trong nhà hát rộng lớn, thực yên tĩnh.
Chung Hân đứng ở một bên, môi mỉm cười, nụ cười ngọt ngào mang theo hàm ý chúc phúc, nhưng cũng ẩn chứa một chút mất mát.
Không phải Trác Nhiên sao......... Thật sự là đáng tiếc .........
“Vì cái gì?”
Chung Tình đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Sau khi cô hỏi ra, mới biết được chính mình rốt cuộc hỏi một vấn đề như thế nào, cô cơ hồ nghe được đáy lòng mình dâng lên cảm giác khẩn trương, cô tựa hồ cảm giác toàn thân mình đều ướt đẫm mồ hôi.
“Xong việc rồi, liền trở lại .........” Anh dường như không có việc gì, phong đạm vân thanh trả lời.
Chung Tình chậm rãi lắc lắc đầu, cô cố chấp nhìn vào mắt anh, từng chút một cũng không chịu bỏ qua, trái tim của cô đập càng lúc càng nhanh, cô cố chấp như một đứa bé, lại một lần nữa mở miệng hỏi.
“Vì cái gì, muốn trước tiên trở về.........”
Dịch Giản nhìn ánh mắt Chung Tình như của một đứa trẻ, đột nhiên mỉm cười, tao nhã thong thả, đáy mắt anh, rốt cuộc nhìn không thấy từng giọt từng giọt vẻ lo lắng cùng lạnh lùng, giống như ánh mặt trời trong phút chốc, tràn ngập khắp thế giới của anh.
Dịch Giản nhìn chằm chằm vào đôi mắt Chung Tình, dung nhan này, thời điểm chính mình ở Bắc Bình, nhớ rất lâu, rất lâu, cho tới nay, anh cảm thấy sự tự chủ của bản thân mình lớn, mà lại nhớ nhung đến mức như vậy, nhưng cô một người vô tâm, điện thoại cũng là anh cố tình mở đầu trước, rốt cuộc tại cái nơi phương Bắc kia điên cuồng ngốc không nói nổi nữa.
Anh cấp tốc muốn trở lại nơi này, trở lại nơi có sự tồn tại của cô.
Giờ này khắc này, cô đứng ở trước mặt mình, đáy mắt mang theo sự rung động cùng kinh hỉ nồng đậm, đây là vẻ mặt anh cực kì thích của cô.
Anh vươn tay, chậm rãi vuốt ve chiếc cằm của cô, từng chút một vuốt ve:“Uhm, trở lại trước thời hạn.”
Đôi mắt Chung Tình nhìn về Dịch Giản không chớp mắt , cô cẩn thận chăm chú nhìn, cô cảm thấy ba ngày không gặp, người đàn ông này, tựa hồ cũng có mị lực ......... Trong đôi mắt anh, như là ẩn dấu một khối nam châm, thiếu chút nữa đem linh hồn của chính mình đều hút vào.
Cô nhìn hình ảnh phản chiếu chính mình trong mắt anh, toàn thân trên dưới, sinh ra một loại mơ hồ huyễn cảm.
Trong nhà hát rộng lớn, thực yên tĩnh.
Chung Hân đứng ở một bên, môi mỉm cười, nụ cười ngọt ngào mang theo hàm ý chúc phúc, nhưng cũng ẩn chứa một chút mất mát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải Trác Nhiên sao......... Thật sự là đáng tiếc .........
“Vì cái gì?”
Chung Tình đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Sau khi cô hỏi ra, mới biết được chính mình rốt cuộc hỏi một vấn đề như thế nào, cô cơ hồ nghe được đáy lòng mình dâng lên cảm giác khẩn trương, cô tựa hồ cảm giác toàn thân mình đều ướt đẫm mồ hôi.
“Xong việc rồi, liền trở lại .........” Anh dường như không có việc gì, phong đạm vân thanh trả lời.
Chung Tình chậm rãi lắc lắc đầu, cô cố chấp nhìn vào mắt anh, từng chút một cũng không chịu bỏ qua, trái tim của cô đập càng lúc càng nhanh, cô cố chấp như một đứa bé, lại một lần nữa mở miệng hỏi.
“Vì cái gì, muốn trước tiên trở về.........”
Dịch Giản nhìn ánh mắt Chung Tình như của một đứa trẻ, đột nhiên mỉm cười, tao nhã thong thả, đáy mắt anh, rốt cuộc nhìn không thấy từng giọt từng giọt vẻ lo lắng cùng lạnh lùng, giống như ánh mặt trời trong phút chốc, tràn ngập khắp thế giới của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro