Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Gả cho tiểu thiếu gia (14)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
"Cô Chung?"
Phía trước có người đi tới, cầm đèn lồng, thấy là Chung Tình, thấp giọng gọi một câu, sau đó liền dập tắt đèn.
Chung Tình ngẩng đầu lên, cũng coi là biết rõ người trước mặt, chính là người thân cận bên người Thiếu tướng, Từ Ngang.
Chung Tình đang định mở miệng giải thích, ai biết Từ Ngang cũng không có bất kỳ kinh ngạc vòng vo gì, thấp giọng nói: "Cô tìm Thiếu tướng sao? Đi theo tôi."
Nói xong, liền dẫn đầu, hướng trước mặt đi tới.
Chung Tình dĩ nhiên không có có kháng nghị, bước đi theo sau.
Nét mặt của cô rất trầm tĩnh, mang theo nét yên bình không màng đến chuyện gì.
Chỉ là đáy lòng của cô, lại có chút nghi ngờ.
Làm sao anh ta biết mình đến tìm Thiếu tướng? Thậm chí khi thấy cô, vẻ mặt tuyệt nhiên không kinh ngạc, chẳng lẽ, Thiếu tướng đã sớm biết cô sẽ tới, nên phái người ở chỗ này chờ cô sao?
Cố Hương rất lớn, đi qua một hồ nước, Từ Ngang lại dẫn cô đi vòng vo, không đi tới phòng của Thiếu tướng.
Một cái hành lang dài ở trên mặt nước, hợp với một đình lơ lửng.
Mà Dịch Giản đang ở trong đình.
Từ Ngang vẫn đi theo đường, cũng không đi về phía đình này, chẳng qua là chỉ về hướng đó: "Cô Chung, cô đi về phía kia, Thiếu tướng ở chỗ đó."
Thấy đình, gương mặt của Chung Tình hơi trắng đi, không nhịn được liền nghĩ đến đêm ngày hôm trước, chuyện phát sinh ở bên cạnh đình ở Cố Hương.
Trên mặt hồ có mấy đóa hoa sen, hai bên hành lang dài treo đèn lồng, rất sáng, giống như là ban ngày.
Nước hồ bởi vì là ban đêm mà hiện ra màu xanh đậm, mơ hồ có gió thổi tới, mang theo sự lạnh lẽo.
Chung Tình rất nhanh liền đi tới trước mặt đình, ngẩng đầu lên, liền thấy Dịch Giản lười biếng nằm ở chiếc giường mềm trong đình, nhắm mắt lại giống như là ngủ.
"Chung Tình ra mắt Thiếu tướng."
Cô lên tiếng.
Dịch Giản nghe được giọng nói, vẫn cứ nanh mắt nghỉ ngơi, cô đi tới... . . . . Anh cũng chỉ miễn cưỡng cử động thân thể, cũng không nhìn tới cô.
Chung Tình nhìn con người lười biếng trước mắt, đang nhắm mắt dưỡng thần, cô rũ mi mắt, suy nghĩ một chút tiếp theo mình nên nói cái gì.
Dịch Giản thấy cô không nói gì, liền không nhịn được mở mắt, anh còn lười biếng ngáp một cái, liếc nhìn Chung Tình.
Chung Tình cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thật khó chịu, mỗi lần nhìn thấy Thiếu tướng, liền đỏ mặt nhịp tim tăng nhanh.
Phía trước có người đi tới, cầm đèn lồng, thấy là Chung Tình, thấp giọng gọi một câu, sau đó liền dập tắt đèn.
Chung Tình ngẩng đầu lên, cũng coi là biết rõ người trước mặt, chính là người thân cận bên người Thiếu tướng, Từ Ngang.
Chung Tình đang định mở miệng giải thích, ai biết Từ Ngang cũng không có bất kỳ kinh ngạc vòng vo gì, thấp giọng nói: "Cô tìm Thiếu tướng sao? Đi theo tôi."
Nói xong, liền dẫn đầu, hướng trước mặt đi tới.
Chung Tình dĩ nhiên không có có kháng nghị, bước đi theo sau.
Nét mặt của cô rất trầm tĩnh, mang theo nét yên bình không màng đến chuyện gì.
Chỉ là đáy lòng của cô, lại có chút nghi ngờ.
Làm sao anh ta biết mình đến tìm Thiếu tướng? Thậm chí khi thấy cô, vẻ mặt tuyệt nhiên không kinh ngạc, chẳng lẽ, Thiếu tướng đã sớm biết cô sẽ tới, nên phái người ở chỗ này chờ cô sao?
Cố Hương rất lớn, đi qua một hồ nước, Từ Ngang lại dẫn cô đi vòng vo, không đi tới phòng của Thiếu tướng.
Một cái hành lang dài ở trên mặt nước, hợp với một đình lơ lửng.
Mà Dịch Giản đang ở trong đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Ngang vẫn đi theo đường, cũng không đi về phía đình này, chẳng qua là chỉ về hướng đó: "Cô Chung, cô đi về phía kia, Thiếu tướng ở chỗ đó."
Thấy đình, gương mặt của Chung Tình hơi trắng đi, không nhịn được liền nghĩ đến đêm ngày hôm trước, chuyện phát sinh ở bên cạnh đình ở Cố Hương.
Trên mặt hồ có mấy đóa hoa sen, hai bên hành lang dài treo đèn lồng, rất sáng, giống như là ban ngày.
Nước hồ bởi vì là ban đêm mà hiện ra màu xanh đậm, mơ hồ có gió thổi tới, mang theo sự lạnh lẽo.
Chung Tình rất nhanh liền đi tới trước mặt đình, ngẩng đầu lên, liền thấy Dịch Giản lười biếng nằm ở chiếc giường mềm trong đình, nhắm mắt lại giống như là ngủ.
"Chung Tình ra mắt Thiếu tướng."
Cô lên tiếng.
Dịch Giản nghe được giọng nói, vẫn cứ nanh mắt nghỉ ngơi, cô đi tới... . . . . Anh cũng chỉ miễn cưỡng cử động thân thể, cũng không nhìn tới cô.
Chung Tình nhìn con người lười biếng trước mắt, đang nhắm mắt dưỡng thần, cô rũ mi mắt, suy nghĩ một chút tiếp theo mình nên nói cái gì.
Dịch Giản thấy cô không nói gì, liền không nhịn được mở mắt, anh còn lười biếng ngáp một cái, liếc nhìn Chung Tình.
Chung Tình cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thật khó chịu, mỗi lần nhìn thấy Thiếu tướng, liền đỏ mặt nhịp tim tăng nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro