Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Giản, em yêu anh! 【7】
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Vừa nói xong, vừa đeo Chung Tình đi một bên tiểu trong hành lang: "Đây là đặt bao hết, cho nên đại môn liền khóa, từ nơi này đi vào, một đường đi qua, chính là sân khấu rồi..."
"Lúc trước khi sắp sinh nhật chị, anh ấy có dẫn chị đến đây, chọn vở kịch mà chị thích nhất, lúc ấy chị cũng đang mang thai Ái Hân."
Chung Hân hăng hái bừng bừng nói, vẫn không quên cúi đầu, hôn gương mặt nho nhỏ của Trác Ái Hân, đứa bé như là bị sự vui vẻ của mẹ mình lây một nửa, cắn ngón tay, cười, Chung Tình nhìn Chung Hân hạnh phúc như vậy, cô cùng cảm thấy rất vui, hệt như chỉ cần ở cạnh chị hai, cô liền có thể cảm nhận được cảm giác như ở nhà, không có bóng tối nào có thể che khuất ánh sáng của cô.
Cho dù gặp chuyện gì, cô cũng không cảm thấy vô vị, cô cũng có thể cười ngọt ngào, cười không buồn không lo.
"Chị hai, xem dáng vẻ vui thích của chị kia... . . . Không phải chỉ có thể nhìn thấy Trác Nhiên về thôi sao? Còn kích động thế làm gì?" Chung Tình nửa nói giỡn trêu cợt Chung Hân.
Chung Hân không để ý, nhìn Chung Tình, nghiêm túc nói: "Chung Tình, chị nghiêm túc, chị rất vui vẻ... . . . rm biết không? Chị từ nhỏ đến lớn, trừ Trác Nhiên, liền không có thứ khác, cho tới bây giờ chị cũng có thể nhớ tình cảnh lần đầu tiên chị nhìn thấy Trác Nhiên, khi đó chị mới năm tuổi, bà vú ôm chị, chỉ vào Trác Nhiên nói đó là chồng của chị, chị còn hỏi ngược một câu, chồng là vật gì, lúc ấy mọi người một phòng bật cười, Trác Nhiên lớn hơn chị hai tuổi, đã hiểu những thứ đó, mặt đỏ rần, nhưng chị lại đi tới trước mặt của anh, bắt lấy tay anh, vẫn nhìn anh, vui mừng vô cùng. Sau này trưởng thành, biết chồng chính là người cả đời ở cạnh mình, yêu ngươi mình, chị thật sự rất vui vẻ, chị gả cho anh ấy... . . . Chung Tình, chị biết chuyện của dì hai là đả kích rất lớn với em, nhưng, Chung Tình em phải tin tưởng, trên thế giới này, luôn có chân tình tồn tại."
Phải hình dung biểu tình Chung Hân của như thế nào vào giờ phút này đây?
Hăng hái bừng bừng? Lòng tràn đầy hạnh phúc? Đủ loại vui vẻ?
Chung Tình nhìn Chung Hân, lại không nghĩ ra được một chữ để hình dung.
Chung Hân cầm tay Chung Tình, đến tột cũng vẫn quan tâm cô em gái này, cho nên, vô cùng chuyên chú nói: "Tiểu Tình... . . . Tin chị hai, yên tâm mở lòng đi yêu... . . . em biết không? Không yêu, em vĩnh viễn cũng sẽ không biết thế giới nơi đó, rốt cuộc đẹp đến nhường nào."
"Lúc trước khi sắp sinh nhật chị, anh ấy có dẫn chị đến đây, chọn vở kịch mà chị thích nhất, lúc ấy chị cũng đang mang thai Ái Hân."
Chung Hân hăng hái bừng bừng nói, vẫn không quên cúi đầu, hôn gương mặt nho nhỏ của Trác Ái Hân, đứa bé như là bị sự vui vẻ của mẹ mình lây một nửa, cắn ngón tay, cười, Chung Tình nhìn Chung Hân hạnh phúc như vậy, cô cùng cảm thấy rất vui, hệt như chỉ cần ở cạnh chị hai, cô liền có thể cảm nhận được cảm giác như ở nhà, không có bóng tối nào có thể che khuất ánh sáng của cô.
Cho dù gặp chuyện gì, cô cũng không cảm thấy vô vị, cô cũng có thể cười ngọt ngào, cười không buồn không lo.
"Chị hai, xem dáng vẻ vui thích của chị kia... . . . Không phải chỉ có thể nhìn thấy Trác Nhiên về thôi sao? Còn kích động thế làm gì?" Chung Tình nửa nói giỡn trêu cợt Chung Hân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Hân không để ý, nhìn Chung Tình, nghiêm túc nói: "Chung Tình, chị nghiêm túc, chị rất vui vẻ... . . . rm biết không? Chị từ nhỏ đến lớn, trừ Trác Nhiên, liền không có thứ khác, cho tới bây giờ chị cũng có thể nhớ tình cảnh lần đầu tiên chị nhìn thấy Trác Nhiên, khi đó chị mới năm tuổi, bà vú ôm chị, chỉ vào Trác Nhiên nói đó là chồng của chị, chị còn hỏi ngược một câu, chồng là vật gì, lúc ấy mọi người một phòng bật cười, Trác Nhiên lớn hơn chị hai tuổi, đã hiểu những thứ đó, mặt đỏ rần, nhưng chị lại đi tới trước mặt của anh, bắt lấy tay anh, vẫn nhìn anh, vui mừng vô cùng. Sau này trưởng thành, biết chồng chính là người cả đời ở cạnh mình, yêu ngươi mình, chị thật sự rất vui vẻ, chị gả cho anh ấy... . . . Chung Tình, chị biết chuyện của dì hai là đả kích rất lớn với em, nhưng, Chung Tình em phải tin tưởng, trên thế giới này, luôn có chân tình tồn tại."
Phải hình dung biểu tình Chung Hân của như thế nào vào giờ phút này đây?
Hăng hái bừng bừng? Lòng tràn đầy hạnh phúc? Đủ loại vui vẻ?
Chung Tình nhìn Chung Hân, lại không nghĩ ra được một chữ để hình dung.
Chung Hân cầm tay Chung Tình, đến tột cũng vẫn quan tâm cô em gái này, cho nên, vô cùng chuyên chú nói: "Tiểu Tình... . . . Tin chị hai, yên tâm mở lòng đi yêu... . . . em biết không? Không yêu, em vĩnh viễn cũng sẽ không biết thế giới nơi đó, rốt cuộc đẹp đến nhường nào."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro