Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Giản, em yêu anh![23]
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Editor: May
Làm người một lần nữa, làm người thật tốt.
Hai tay của cô, lây dính hai mạng người, Dịch Hân, đứa nhỏ của thiếu tướng......... Ở bên trong cảnh trong mơ, cô đều từng mơ thấy bọn họ lấy mạng của cô.........
Cô từ trong mắt Chung Tình, thấy được cừu hận......... Cô không biết có phải cô ta biết cô hại chết đứa nhỏ của của cô ta hay không, nhưng cô lại biết, Chung Tình sẽ không bỏ qua cho cô.........
Sau lại, cô không có cách nào, chỉ có thể bị động một lần rồi một lần đi theo tranh đấu với Chung Tình.........
Đấu đến bây giờ, cuối cùng là hại người hại mình......... Nổi giận, thiếu kiên nhẫn, hại chính mình.........
Hà An Viện hé miệng cười, bật cười run rẩy, cười cười, bên môi thong thả chậm rãi chảy ra một chút vết máu.........
===============================================================
Cố Viên.
Dịch Giản, Chung Tình và Chung Hân xuống xe, lúc bước vào Cố Viên, thấy được một phòng tràn đầy hoa tươi, bách hợp, hoa hồng, phong tín tử, ngọc đinh hương, còn có một ít loại Chung Tình không biết.
Bên trong tràn ngập mùi hoa nồng đậm, Chung Tình lắp bắp kinh hãi, Chung Hân đứng ở một bên nhìn một phòng hoa này, cũng sửng sốt một chút theo, theo bản năng mở miệng nói: “Đây đều là thiếu tướng mua tặng cho em sao? Chị cũng chưa từng nhìn tâấy có ai tặng hoa, lại tặng cả một phòng!”
Chung Tình chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm hoa trước mặt, đáy lòng một trận chua xót một trận ngọt ngào, cảm thấy có chút không thể tin nổi, hóa ra, kinh hỉ anh cho cô, ở Cố Viên.........
“Thích không?”
Không biết từ khi nào, Dịch Giản đã muốn đứng ở phía sau Chung Tình, vươn tay, ôm cô vào trong lòng của mình, ở bên tai của cô, thấp giọng hỏi.
Chung Tình không ngừng gật đầu, cô tất nhiên là rất thích thú.
Dịch Giản không có hé răng, chỉ là hô hấp càng ngày càng trầm trọng, Chung Tình chỉ cho là anh có suy nghĩ về mặt nào đó, gương mặt cũng càng ngày càng đỏ lên theo, thật ra đáy lòng của cô làm sao không nghĩ đến, cô là một đứa nhỏ bị anh chiều hư, hiện tại mỗi đêm không có anh ôm, cô liền ngủ không yên, ban đêm hai ngày này, cô tranh ở trên giường luôn lăn qua lộn lại, trong đầu suy nghĩ liên tục.
Cô cúi đầu, toàn thân có chút nóng, cảm giác được Dịch Giản ở chính mình bên người hô hấp càng ngày càng nặng , cô sợ tới mức có chút ngừng hô hấp lại.
Nhẹ giọng hô một câu: “Thiếu tướng.........”
“Hửm?” Âm điệu của anh rất nhẹ chậm, chỉ đáp một tiếng nhàn nhạt, lực độ ôm cô, lại buông lỏng từng chút một.
Làm người một lần nữa, làm người thật tốt.
Hai tay của cô, lây dính hai mạng người, Dịch Hân, đứa nhỏ của thiếu tướng......... Ở bên trong cảnh trong mơ, cô đều từng mơ thấy bọn họ lấy mạng của cô.........
Cô từ trong mắt Chung Tình, thấy được cừu hận......... Cô không biết có phải cô ta biết cô hại chết đứa nhỏ của của cô ta hay không, nhưng cô lại biết, Chung Tình sẽ không bỏ qua cho cô.........
Sau lại, cô không có cách nào, chỉ có thể bị động một lần rồi một lần đi theo tranh đấu với Chung Tình.........
Đấu đến bây giờ, cuối cùng là hại người hại mình......... Nổi giận, thiếu kiên nhẫn, hại chính mình.........
Hà An Viện hé miệng cười, bật cười run rẩy, cười cười, bên môi thong thả chậm rãi chảy ra một chút vết máu.........
===============================================================
Cố Viên.
Dịch Giản, Chung Tình và Chung Hân xuống xe, lúc bước vào Cố Viên, thấy được một phòng tràn đầy hoa tươi, bách hợp, hoa hồng, phong tín tử, ngọc đinh hương, còn có một ít loại Chung Tình không biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong tràn ngập mùi hoa nồng đậm, Chung Tình lắp bắp kinh hãi, Chung Hân đứng ở một bên nhìn một phòng hoa này, cũng sửng sốt một chút theo, theo bản năng mở miệng nói: “Đây đều là thiếu tướng mua tặng cho em sao? Chị cũng chưa từng nhìn tâấy có ai tặng hoa, lại tặng cả một phòng!”
Chung Tình chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm hoa trước mặt, đáy lòng một trận chua xót một trận ngọt ngào, cảm thấy có chút không thể tin nổi, hóa ra, kinh hỉ anh cho cô, ở Cố Viên.........
“Thích không?”
Không biết từ khi nào, Dịch Giản đã muốn đứng ở phía sau Chung Tình, vươn tay, ôm cô vào trong lòng của mình, ở bên tai của cô, thấp giọng hỏi.
Chung Tình không ngừng gật đầu, cô tất nhiên là rất thích thú.
Dịch Giản không có hé răng, chỉ là hô hấp càng ngày càng trầm trọng, Chung Tình chỉ cho là anh có suy nghĩ về mặt nào đó, gương mặt cũng càng ngày càng đỏ lên theo, thật ra đáy lòng của cô làm sao không nghĩ đến, cô là một đứa nhỏ bị anh chiều hư, hiện tại mỗi đêm không có anh ôm, cô liền ngủ không yên, ban đêm hai ngày này, cô tranh ở trên giường luôn lăn qua lộn lại, trong đầu suy nghĩ liên tục.
Cô cúi đầu, toàn thân có chút nóng, cảm giác được Dịch Giản ở chính mình bên người hô hấp càng ngày càng nặng , cô sợ tới mức có chút ngừng hô hấp lại.
Nhẹ giọng hô một câu: “Thiếu tướng.........”
“Hửm?” Âm điệu của anh rất nhẹ chậm, chỉ đáp một tiếng nhàn nhạt, lực độ ôm cô, lại buông lỏng từng chút một.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro