Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Giản, em yêu anh![27]
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Dịch Giản hoàn toàn không có nói chuyện, chỉ là ý tứ cảnh cáo nơi đáy mắt càng nông đậm hơn, nhìn Chung Tình, hơi nâng nâng tay,“Lại
đây.........”
Chung Tình xoay người, thuận theo lời nói của Dịch Giản, đi về phía anh.
Lúc cô đi đường, thần thái có chút hoảng hốt, bước chân hư phù, nhất thời không có đứng vững, thiếu chút nữa té ngã trên đất, Tần Diệp và Từ Ngang nhìn thấy, vội vàng đều muốn vươn tay đỡ cô, nhưng lại nhìn tâấy chính cô lại tự ổn định, mở hai bước về phía trước, liền đứng ở bên giường anh.
“Anh......... cảm giác thế nào?”
Giọng nói của cô, cũng là mang theo vài phần tái nhợt, như là mất đi tự chủ, lập tức xụi lơ ở tại bên giường, ngồi xổm trên đất, nhìn anh trên giường, không lưu loát mở miệng nói: “Có cảm thấy tốt hơn nhiều không.........”
Dịch Giản nhìn thấy cô như vậy, vội vàng vươn tay, một phen kéo cô lại, mang cô đứng lên, nắm giữ ở trong ngực của mình, bởi vì động khí lực, anh liên tục ho mấy tiếng.
Từ Ngang và Tần Diệp đều mở miệng.
“Thiếu tướng.........”
“Giản.........”
Trong ánh mắt Dịch Giản, hiện lên một chút bệnh trạng, ngẩng đầu, nhìn nhìn Từ Ngang và Tần Diệp, Tần Diệp nhanh chóng mở miệng nói: “Vậy tôi đi đây......... Giản nghỉ ngơi cho tốt.”
Từ Ngang cũng nói theo: “Tôi đưa Trác đại thiếu phu nhân về nhà họ Trác.”
Chung Hân đứng ở cửa, cũng phối hợp nói: “Chị đi trước, Chung Tình, chiếu cố thiếu tướng thật tốt.........”
...........................
Ba người, lần lượt rời đi, chỉ để lại hai người bọn họ trong phòng.
Gương mặt tinh xảo của Dịch Giản mang theo một chút xin lỗi nhàn nhạt, quay đầu, nhìn Chung Tình, nhìn cô, hơi hơi ho khan, hơn nữa ngày, mới thốt ra một câu nói đầy đủ: “Anh rất xấu hổ......... Dọa đến em ......... Dù anh cố gắng như thế nào, một chuyện......... Người khác có thể làm nhưng anh lại không thể làm.........”
Lúc anh nói những lời này, mang theo tiếc nuối và ai oán nồng đậm.
Chung Tình nghe, liền cảm thấy đáy lòng tê rần.
Cô như là một đứa nhỏ, lắc đầu, mang theo vài phần ảo não và tự trách: “Không có......... Em không thích hoa, em không bao giờ thích hoa nữa.........”
“Anh không cần đối với em như vậy, không cần nhân nhượng em như vậy, dung túng em như vậy.........”
Chung Tình nhẹ nhàng nói.
Cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày, có một người, người đàn ông giống như một vị thần, sẽ vì cô, trở nên ôn nhu như thế, nhu tình như thế, .........như thế
Chung Tình xoay người, thuận theo lời nói của Dịch Giản, đi về phía anh.
Lúc cô đi đường, thần thái có chút hoảng hốt, bước chân hư phù, nhất thời không có đứng vững, thiếu chút nữa té ngã trên đất, Tần Diệp và Từ Ngang nhìn thấy, vội vàng đều muốn vươn tay đỡ cô, nhưng lại nhìn tâấy chính cô lại tự ổn định, mở hai bước về phía trước, liền đứng ở bên giường anh.
“Anh......... cảm giác thế nào?”
Giọng nói của cô, cũng là mang theo vài phần tái nhợt, như là mất đi tự chủ, lập tức xụi lơ ở tại bên giường, ngồi xổm trên đất, nhìn anh trên giường, không lưu loát mở miệng nói: “Có cảm thấy tốt hơn nhiều không.........”
Dịch Giản nhìn thấy cô như vậy, vội vàng vươn tay, một phen kéo cô lại, mang cô đứng lên, nắm giữ ở trong ngực của mình, bởi vì động khí lực, anh liên tục ho mấy tiếng.
Từ Ngang và Tần Diệp đều mở miệng.
“Thiếu tướng.........”
“Giản.........”
Trong ánh mắt Dịch Giản, hiện lên một chút bệnh trạng, ngẩng đầu, nhìn nhìn Từ Ngang và Tần Diệp, Tần Diệp nhanh chóng mở miệng nói: “Vậy tôi đi đây......... Giản nghỉ ngơi cho tốt.”
Từ Ngang cũng nói theo: “Tôi đưa Trác đại thiếu phu nhân về nhà họ Trác.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Hân đứng ở cửa, cũng phối hợp nói: “Chị đi trước, Chung Tình, chiếu cố thiếu tướng thật tốt.........”
...........................
Ba người, lần lượt rời đi, chỉ để lại hai người bọn họ trong phòng.
Gương mặt tinh xảo của Dịch Giản mang theo một chút xin lỗi nhàn nhạt, quay đầu, nhìn Chung Tình, nhìn cô, hơi hơi ho khan, hơn nữa ngày, mới thốt ra một câu nói đầy đủ: “Anh rất xấu hổ......... Dọa đến em ......... Dù anh cố gắng như thế nào, một chuyện......... Người khác có thể làm nhưng anh lại không thể làm.........”
Lúc anh nói những lời này, mang theo tiếc nuối và ai oán nồng đậm.
Chung Tình nghe, liền cảm thấy đáy lòng tê rần.
Cô như là một đứa nhỏ, lắc đầu, mang theo vài phần ảo não và tự trách: “Không có......... Em không thích hoa, em không bao giờ thích hoa nữa.........”
“Anh không cần đối với em như vậy, không cần nhân nhượng em như vậy, dung túng em như vậy.........”
Chung Tình nhẹ nhàng nói.
Cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày, có một người, người đàn ông giống như một vị thần, sẽ vì cô, trở nên ôn nhu như thế, nhu tình như thế, .........như thế
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro