Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Giữ mẹ hay giữ con?【21】
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
"Thiếu tướng, cứ tiếp tục như thế là không được, anh chờ tôi một chút, tôi đi tìm người, nếu không sẽ chết người mất... . . ."
Dịch Giản kéo cô, không buông ra, ngày này trời lạnh đất trơn, cô chạy ra ngoàinhư vậy, vội vội vàng vàng, đừng nói gọi người tới, sợ là mình vừa ra khỏi cửa đã té gần chết rồi.
"Không sao, chỉ do tôi quá lạnh thôi."
"Lạnh sao?"Chung Tìnhđang rất hoảng sợ, cô cũng không biết mình sợ cái gì, hoặc giả chỉ là sợ người đàn ông này, sẽ chết trước mặt của mình... . . .
Lạnh... . . . Không có có đồ sưởi ấm, cô cũng liều mạng, bởi vì mùa đông, cô mặc áo khoác lông cáo dày cộm, còn mang theoáo choàng, cho nên rất ấm, vì vậy định cởi ra choàng cho anh.
Tất nhiên Dịch Giản không để cho cô làm vậy, sợ côbị lạnh mà ốm, chỉ là của trong mắt củaanh lại thoáng hiện một tầng bi ai, anh như vậy, đúng là vẫn còn làm liên lụy tới cô, khó trách cô lại nói, anh phá hoại hết mọi thứ củacô, nếu như là một người đàn ông bình thường, thân thể khỏe mạnh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như thế này.
Chung Tình nhìn anh không lên tiếng, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì, suy nghĩ một chút, sau đó không hề chần chừ nhiều, mở lớp áo ngoài, để lộ áo choàng bằng nhung mỏng bên trong, sau đó ôm chặtDịch Giản, bọc hai người lại thật kín.
Trong nháy mắt Dịch Giản hoàn toàn thất thần.
Mặt Chung Tình cũng đỏ bừng, mang theo vài phần e lệ.
... ... ... ... ... . . .
Mấy người đại phu nhân, dĩ nhiên là một đêm chưa ngủ, Từ Ngang cũng rất lo lắng, mình không tìm được Tiểu Hoàn không nói, vừa về thì lại không thấy thiếu tướngnữa.
Lần này, hai người mất tích, cả nhà họ Dịch tìm một đêm, cuối cùng cũng không tìm được.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, đại phu nhân gọi tất cả mọi người trong nhà họ Dịch, bắt mọi lật hết các viện trong nhà lên mà tìm.
Chung Tìnhvà Dịch Giản, cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, mới nghe thấy bên ngoài có từng tiếng gọi truyền đến.
Chung Tìnhvội vàng đứng dậy, mặc quần áo, sửa sang lại hết thảy mới đi tới cửa, đứng ở nơi đó, đáp lại một câu.
Những người đó vừa nhìn thấy cô, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới chỗ của bọn họ.
Mọi người thấythiếu tướng ở bên trong đã ngồi dậy, sắc mặt có chút tái nhợt, cho là bệnh phát, nhất thời một nhóm người luống cuống tay chân hầu hạ Chung Tình vàThiếu tướng, người nấu nước, người tìm bác sĩ.
Dịch Giản kéo cô, không buông ra, ngày này trời lạnh đất trơn, cô chạy ra ngoàinhư vậy, vội vội vàng vàng, đừng nói gọi người tới, sợ là mình vừa ra khỏi cửa đã té gần chết rồi.
"Không sao, chỉ do tôi quá lạnh thôi."
"Lạnh sao?"Chung Tìnhđang rất hoảng sợ, cô cũng không biết mình sợ cái gì, hoặc giả chỉ là sợ người đàn ông này, sẽ chết trước mặt của mình... . . .
Lạnh... . . . Không có có đồ sưởi ấm, cô cũng liều mạng, bởi vì mùa đông, cô mặc áo khoác lông cáo dày cộm, còn mang theoáo choàng, cho nên rất ấm, vì vậy định cởi ra choàng cho anh.
Tất nhiên Dịch Giản không để cho cô làm vậy, sợ côbị lạnh mà ốm, chỉ là của trong mắt củaanh lại thoáng hiện một tầng bi ai, anh như vậy, đúng là vẫn còn làm liên lụy tới cô, khó trách cô lại nói, anh phá hoại hết mọi thứ củacô, nếu như là một người đàn ông bình thường, thân thể khỏe mạnh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như thế này.
Chung Tình nhìn anh không lên tiếng, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì, suy nghĩ một chút, sau đó không hề chần chừ nhiều, mở lớp áo ngoài, để lộ áo choàng bằng nhung mỏng bên trong, sau đó ôm chặtDịch Giản, bọc hai người lại thật kín.
Trong nháy mắt Dịch Giản hoàn toàn thất thần.
Mặt Chung Tình cũng đỏ bừng, mang theo vài phần e lệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
... ... ... ... ... . . .
Mấy người đại phu nhân, dĩ nhiên là một đêm chưa ngủ, Từ Ngang cũng rất lo lắng, mình không tìm được Tiểu Hoàn không nói, vừa về thì lại không thấy thiếu tướngnữa.
Lần này, hai người mất tích, cả nhà họ Dịch tìm một đêm, cuối cùng cũng không tìm được.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, đại phu nhân gọi tất cả mọi người trong nhà họ Dịch, bắt mọi lật hết các viện trong nhà lên mà tìm.
Chung Tìnhvà Dịch Giản, cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, mới nghe thấy bên ngoài có từng tiếng gọi truyền đến.
Chung Tìnhvội vàng đứng dậy, mặc quần áo, sửa sang lại hết thảy mới đi tới cửa, đứng ở nơi đó, đáp lại một câu.
Những người đó vừa nhìn thấy cô, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới chỗ của bọn họ.
Mọi người thấythiếu tướng ở bên trong đã ngồi dậy, sắc mặt có chút tái nhợt, cho là bệnh phát, nhất thời một nhóm người luống cuống tay chân hầu hạ Chung Tình vàThiếu tướng, người nấu nước, người tìm bác sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro