Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Giữ mẹ hay giữ con?【26】
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Cố Viên.
Trong phòng ngủ.
Dịch Giản nằm ở trên giường, Từ ngang bưng một chén cháo tổ yến nóng hổi, đưa cho anh.
Thiếu tướng vươn tay, nhận lấy, trong lúc vô ý ngón giữa chạm vào ngón tay của Từ Ngang, lạnh như băng đến dọa người.
Từ ngang rút tay về, anh ta nhìn Dịch Giản bưng cháo nhưng không uống, anh quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, đôi môi mỏng mang theo chút hơi nước mê người: "Cô ây ra sao rồi?"
"Chung tiểu thư rất khoẻ... . . ."
Dịch Giản mím môi, không lên tiếng, cúi đầu, bắt đầu húp từng miếng cháo một.
Ăn xong cháo, anh không đưa chén cho Từ ngang, đôi mắt vẫn rất thâm trầm: "Chuẩn bị quần áo cho tôi, thời gian đã rất cận kề rồi, tiếp tục trở về Giang Nam."
"Thiếu tướng, thân thể của ngài cần phải tĩnh dưỡng một chút."
"Không sao."
Dịch Giản đã rời khỏi giường.
Đã rời đi bảy ngày, chiến trận vẫn chưa xong, anh phải đi xem một chút.
Từ Ngang vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể hầu hạ Dịch Giản mặc quần áo.
Mặc quần áo xong, hai người ra khỏi phòng, lên xe, lúc rời đi, Dịch Giản như nghĩ tới gì đó, xoay đầu, thản nhiên dặn dò Từ ngang: "Phái người giám sát tình huống ở đây... . . . Cô ấy sắp sinh rồi... . . . Nhớ bảo vệ cô ấy."
"Vâng, Thiếu tướng." Từ Ngang gật đầu, lúc này mới khởi động xe, hai người rời đi.
=======================================================================================
Dịch Giản là rời đi trong đêm.
Lặng lẽ rời đi.
Không lời báo trước.
Chỉ sợ có rất nhiều người sẽ lên tiếng giữ lại, kéo thêm nhiều thứ phiền phức, không bằng cứ im lặng mà rời đi.
Lúc Chung Tình biết tin tức này thì đã là mùng mười rồi.
Cô cũng không quá kích động, mà đêm hôm đó, dường như cũng đã trở thành bí mật của cô và anh, chỉ ghi tạc vào lòng của nhau, mỗi một lần nghĩ tới, cũng cảm thấy thật ấm áp, rất thoải mái.
Cô vẫn như thế, không dám ôm quá nhiều hi vọng với chuyện của hai người.
Chẳng qua là tâm tính nhưng cũng ổn định hơn rất nhiều, một thời gian dài cô không bao giờ quan tâm đến tin tức của anh, nhưng bây giờ, thỉnh thoảng cô lại lén mở báo ra, xem thử có biết thêm chút tin tức nào của anh hay không.
Mỗi một lần biết anh bình an, lòng của cô sẽ yên tâm hơn.
Bụng càng lúc càng lớn, thời tiết cũng càng ngày càng ấm hơn.
Trong phòng ngủ.
Dịch Giản nằm ở trên giường, Từ ngang bưng một chén cháo tổ yến nóng hổi, đưa cho anh.
Thiếu tướng vươn tay, nhận lấy, trong lúc vô ý ngón giữa chạm vào ngón tay của Từ Ngang, lạnh như băng đến dọa người.
Từ ngang rút tay về, anh ta nhìn Dịch Giản bưng cháo nhưng không uống, anh quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, đôi môi mỏng mang theo chút hơi nước mê người: "Cô ây ra sao rồi?"
"Chung tiểu thư rất khoẻ... . . ."
Dịch Giản mím môi, không lên tiếng, cúi đầu, bắt đầu húp từng miếng cháo một.
Ăn xong cháo, anh không đưa chén cho Từ ngang, đôi mắt vẫn rất thâm trầm: "Chuẩn bị quần áo cho tôi, thời gian đã rất cận kề rồi, tiếp tục trở về Giang Nam."
"Thiếu tướng, thân thể của ngài cần phải tĩnh dưỡng một chút."
"Không sao."
Dịch Giản đã rời khỏi giường.
Đã rời đi bảy ngày, chiến trận vẫn chưa xong, anh phải đi xem một chút.
Từ Ngang vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể hầu hạ Dịch Giản mặc quần áo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc quần áo xong, hai người ra khỏi phòng, lên xe, lúc rời đi, Dịch Giản như nghĩ tới gì đó, xoay đầu, thản nhiên dặn dò Từ ngang: "Phái người giám sát tình huống ở đây... . . . Cô ấy sắp sinh rồi... . . . Nhớ bảo vệ cô ấy."
"Vâng, Thiếu tướng." Từ Ngang gật đầu, lúc này mới khởi động xe, hai người rời đi.
=======================================================================================
Dịch Giản là rời đi trong đêm.
Lặng lẽ rời đi.
Không lời báo trước.
Chỉ sợ có rất nhiều người sẽ lên tiếng giữ lại, kéo thêm nhiều thứ phiền phức, không bằng cứ im lặng mà rời đi.
Lúc Chung Tình biết tin tức này thì đã là mùng mười rồi.
Cô cũng không quá kích động, mà đêm hôm đó, dường như cũng đã trở thành bí mật của cô và anh, chỉ ghi tạc vào lòng của nhau, mỗi một lần nghĩ tới, cũng cảm thấy thật ấm áp, rất thoải mái.
Cô vẫn như thế, không dám ôm quá nhiều hi vọng với chuyện của hai người.
Chẳng qua là tâm tính nhưng cũng ổn định hơn rất nhiều, một thời gian dài cô không bao giờ quan tâm đến tin tức của anh, nhưng bây giờ, thỉnh thoảng cô lại lén mở báo ra, xem thử có biết thêm chút tin tức nào của anh hay không.
Mỗi một lần biết anh bình an, lòng của cô sẽ yên tâm hơn.
Bụng càng lúc càng lớn, thời tiết cũng càng ngày càng ấm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro