Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Giữ mẹ hay giữ con?【29】
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Đại phu nhân siết chặt khăn tay, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn bác sĩ,
một chút do dự cũng không có, gọn gàng dứt khoát nói: "Giữ con.. . . ."
Dĩ nhiên là phải giữ con.
Đại phu nhân, đáy lòng của bà ta, cho tới bây giờ đều là vì đứa bé này.
"Bác sĩ, giữ con... . . . Anh có thể bảo đảm đứa bé này có thể ra đời bình an không? Cho dù có như thế nào, làm ơn, hãy giữ đứa con ấy lại." Giọng đại phu nhân có chút lạnh lẽo, hệt như cô gái bên trong kia không phải là Chung Tình mà bà ta đã từng chăm sóc.
Đúng là như vậy.
Vừa lúc bắt đầu, bà ta đối tốt với cô cũng chính là vì đứa bé này, bà ta mất nhiều tâm huyết như vậy, đối tốt với cô, nuôi cô như thế, chẳng phải chính là vì đứa bé trong bụng sao?
Hiện tại, cuối cùng đã sắp sinh, sao bà ta có thể cho phép có chút nửa điểm sai lầm xuất hiện đây?
"Xin hỏi, mọi người đã chắc chưa?" Trong nháy mắt, bác sĩ thoáng do dự: "Tuổi của cô ấy không lớn, tương lai vẫn có thể mang thai... . . . Cho nên, mọi người suy nghĩ kĩ rồi sao?"
"Suy nghĩ kỹ rồi, đương nhiên là giữ con!" Đại phu nhân cáu kỉnh nói một câu, tràn đầy sự kiên quyết!
Còn suy nghĩ cái gì?
Dịch Hân đã chết rồi, đứa bé này không giữ được, bà ta sẽ không còn gì để dựa vào cả!
Một đứa con gái cũng không!
Đại phu nhân mở miệng, hệt như đang bắt lấy cơ hội sống cuối cùng, liều mạng nói: "Bác sĩ, tôi cầu xin các người, nhất định phải giữu đứa bé sống, cho dù phải bỏ ra cái giá lớn đến đâu tôi đều không để ý, làm ơn phải giữ đứa bé sống... . . ."
"Phu nhân, xin bà đừng nóng, chẳng qua tin tức này, có cần phải hỏi ý người mẹ ở bên trong không? Dù sao cũng là tính mạng của cô ấy, vẫn còn cần sự lựa chọn của cô ấy." Bác sĩ mở miệng, có phần hơi tiếc nuối.
"Không cần! Cứ giữ còn! Không cần để cho cô ấy biết!" Đại phu nhân phản đối lời của bác sĩ như chém đinh chặt sắt: "Không phải nói nữa, chẳng phải chờ lâu một giây sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm sao? Anh còn không đi phẫu thuật lo lắng cái gì, nếu như cháu của tôi chết, nhà họ Dịch sẽ không tha cho bệnh viện các người!"
Đại phu nhân doạ bác sĩ run lên, ở thành phố X, người có thể chọc vào nhà họ Dịch rất ít.
Nhất thời, bác sĩ quay đầu, đi vào trong phòng phẫu thuật.
Ánh mắt của đại phu nhân rất mông lung, nhưng nơi đáy mắt lại phát ra thứ ánh sáng rất kinh người.
Dĩ nhiên là phải giữ con.
Đại phu nhân, đáy lòng của bà ta, cho tới bây giờ đều là vì đứa bé này.
"Bác sĩ, giữ con... . . . Anh có thể bảo đảm đứa bé này có thể ra đời bình an không? Cho dù có như thế nào, làm ơn, hãy giữ đứa con ấy lại." Giọng đại phu nhân có chút lạnh lẽo, hệt như cô gái bên trong kia không phải là Chung Tình mà bà ta đã từng chăm sóc.
Đúng là như vậy.
Vừa lúc bắt đầu, bà ta đối tốt với cô cũng chính là vì đứa bé này, bà ta mất nhiều tâm huyết như vậy, đối tốt với cô, nuôi cô như thế, chẳng phải chính là vì đứa bé trong bụng sao?
Hiện tại, cuối cùng đã sắp sinh, sao bà ta có thể cho phép có chút nửa điểm sai lầm xuất hiện đây?
"Xin hỏi, mọi người đã chắc chưa?" Trong nháy mắt, bác sĩ thoáng do dự: "Tuổi của cô ấy không lớn, tương lai vẫn có thể mang thai... . . . Cho nên, mọi người suy nghĩ kĩ rồi sao?"
"Suy nghĩ kỹ rồi, đương nhiên là giữ con!" Đại phu nhân cáu kỉnh nói một câu, tràn đầy sự kiên quyết!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn suy nghĩ cái gì?
Dịch Hân đã chết rồi, đứa bé này không giữ được, bà ta sẽ không còn gì để dựa vào cả!
Một đứa con gái cũng không!
Đại phu nhân mở miệng, hệt như đang bắt lấy cơ hội sống cuối cùng, liều mạng nói: "Bác sĩ, tôi cầu xin các người, nhất định phải giữu đứa bé sống, cho dù phải bỏ ra cái giá lớn đến đâu tôi đều không để ý, làm ơn phải giữ đứa bé sống... . . ."
"Phu nhân, xin bà đừng nóng, chẳng qua tin tức này, có cần phải hỏi ý người mẹ ở bên trong không? Dù sao cũng là tính mạng của cô ấy, vẫn còn cần sự lựa chọn của cô ấy." Bác sĩ mở miệng, có phần hơi tiếc nuối.
"Không cần! Cứ giữ còn! Không cần để cho cô ấy biết!" Đại phu nhân phản đối lời của bác sĩ như chém đinh chặt sắt: "Không phải nói nữa, chẳng phải chờ lâu một giây sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm sao? Anh còn không đi phẫu thuật lo lắng cái gì, nếu như cháu của tôi chết, nhà họ Dịch sẽ không tha cho bệnh viện các người!"
Đại phu nhân doạ bác sĩ run lên, ở thành phố X, người có thể chọc vào nhà họ Dịch rất ít.
Nhất thời, bác sĩ quay đầu, đi vào trong phòng phẫu thuật.
Ánh mắt của đại phu nhân rất mông lung, nhưng nơi đáy mắt lại phát ra thứ ánh sáng rất kinh người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro