Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Muốn em bé hay là muốn người mẹ (3)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Đôi mắt của hắn, trước sau vẫn chưa từng liếc mắt nhìn Hà An Viện,
đều chỉ nhìn chằm chằm Chung Tình, phát hiện Chung Tình đối với sự việc
vừa rồi ngoảnh mặt làm ngơ, trong mắt Dịch Giản dần dần hiện lên vẻ trào phúng.
Hà khắc nhưng sắc bén.
Càng như vậy, hắn càng lạnh nhạt.
Hắn quả thật đã điên mất rồi, mới hy vọng xa với rằng cô có thể cho hắn một chút biểu hiện, để mặc sự cô quạnh, cô đơn, nuốt chửng hắn.
Có làm thế nào hắn cũng không thể dời ánh mắt khỏi cô.
Hắn nghĩ rằng chỉ cần ở bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ của cô, hắn sẽ nghĩ ra tất cả các biện pháp để mang đến cho cô sự hạnh phúc và vui vẻ.
Hắn cho rằng cho dù cô không yêu hắn, chỉ cần cô chịu đi cùng hắn, hắn sẽ cho cô tất cả mọi thứ, chỉ cần như vậy là hắn hài lòng rồi.
Thế nhưng, sau này hắn mới biết, cô hoàn toàn không muốn ở bên hắn, những lúc cô nhìn hắn đều có dáng vẻ khó chịu và khổ sở!
Trong lòng Dịch Giản không nhịn được có chút cay đắng, hắn từ Giang Nam suốt đêm trở về, chỉ mong cô có thể liếc mắt nhìn hắn.
Hắn còn tưởng rằng trong lòng cô, cho dù không có tình ý, nhưng vẫn có mong nhớ, thế nhưng bây giờ, hắn lại phát hiện hắn trở về thì có ích gì?
Hắn đối với cô mà nói, thật sự chỉ là người xa lạ.
Hà An Viện bị Dịch Giản đẩy ra, Đại phu nhân kéo cánh tay của cô, tàn nhẫn mà bấm một cái, Hà An Viện lúc này mới tỉnh táo lại, mê muội nhìn Thiếu Tướng, lại phát hiện đối mắt của Thiếu Tướng đang mê mang nhìn Chung Tình.
Trong lòng của cô, bắt đầu tràn ra sự thù hận.
Hắn trở về. . . . . . . . . Là bởi vì người phụ nữ kia sao?
Cô nắm chặt nắm đấm, bị Tử Uyển kéo mạnh đi vào nội đường thay quần áo.
Chung Tình không có nhìn Dịch Giản, cho tới bây giờ cô mới biết, hóa ra mình lại hi vọng có thể nhìn thấy hắn. . . . . . . . . Nhưng muốn nhìn thấy hắn thì sao?
Cũng không thể thay đổi cái gì .
Bản tính của đàn ông là bạc tình, cô không dám mạo hiểm, cô cũng không có dũng khí đi mạo hiểm. . . . . . . . .
===============================================================
Sau khi ăn cơm xong, Từ Ngang đem nhiều chiếc rương vào trong phòng, bên trong bày ra nhiều hộp nhung màu đỏ, đủ loại lễ vật.
Mỗi một lễ vật giống như đã được tỉ mỉ chuẩn bị qua, tinh xảo đắt giá.
Lễ vật của mỗi người đều không giống nhau, cũng không biết Thiếu Tướng tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể thu thập hết những thứ này.
Hà khắc nhưng sắc bén.
Càng như vậy, hắn càng lạnh nhạt.
Hắn quả thật đã điên mất rồi, mới hy vọng xa với rằng cô có thể cho hắn một chút biểu hiện, để mặc sự cô quạnh, cô đơn, nuốt chửng hắn.
Có làm thế nào hắn cũng không thể dời ánh mắt khỏi cô.
Hắn nghĩ rằng chỉ cần ở bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ của cô, hắn sẽ nghĩ ra tất cả các biện pháp để mang đến cho cô sự hạnh phúc và vui vẻ.
Hắn cho rằng cho dù cô không yêu hắn, chỉ cần cô chịu đi cùng hắn, hắn sẽ cho cô tất cả mọi thứ, chỉ cần như vậy là hắn hài lòng rồi.
Thế nhưng, sau này hắn mới biết, cô hoàn toàn không muốn ở bên hắn, những lúc cô nhìn hắn đều có dáng vẻ khó chịu và khổ sở!
Trong lòng Dịch Giản không nhịn được có chút cay đắng, hắn từ Giang Nam suốt đêm trở về, chỉ mong cô có thể liếc mắt nhìn hắn.
Hắn còn tưởng rằng trong lòng cô, cho dù không có tình ý, nhưng vẫn có mong nhớ, thế nhưng bây giờ, hắn lại phát hiện hắn trở về thì có ích gì?
Hắn đối với cô mà nói, thật sự chỉ là người xa lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà An Viện bị Dịch Giản đẩy ra, Đại phu nhân kéo cánh tay của cô, tàn nhẫn mà bấm một cái, Hà An Viện lúc này mới tỉnh táo lại, mê muội nhìn Thiếu Tướng, lại phát hiện đối mắt của Thiếu Tướng đang mê mang nhìn Chung Tình.
Trong lòng của cô, bắt đầu tràn ra sự thù hận.
Hắn trở về. . . . . . . . . Là bởi vì người phụ nữ kia sao?
Cô nắm chặt nắm đấm, bị Tử Uyển kéo mạnh đi vào nội đường thay quần áo.
Chung Tình không có nhìn Dịch Giản, cho tới bây giờ cô mới biết, hóa ra mình lại hi vọng có thể nhìn thấy hắn. . . . . . . . . Nhưng muốn nhìn thấy hắn thì sao?
Cũng không thể thay đổi cái gì .
Bản tính của đàn ông là bạc tình, cô không dám mạo hiểm, cô cũng không có dũng khí đi mạo hiểm. . . . . . . . .
===============================================================
Sau khi ăn cơm xong, Từ Ngang đem nhiều chiếc rương vào trong phòng, bên trong bày ra nhiều hộp nhung màu đỏ, đủ loại lễ vật.
Mỗi một lễ vật giống như đã được tỉ mỉ chuẩn bị qua, tinh xảo đắt giá.
Lễ vật của mỗi người đều không giống nhau, cũng không biết Thiếu Tướng tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể thu thập hết những thứ này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro