Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Muốn em bé hay là muốn người mẹ (5)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Dịch Giản không nghĩ tới cô sẽ nói cảm ơn, vốn khuôn mặt đang lạnh
như băng, trong nháy mắt được hòa tan, hắn nhìn nụ cười của cô, lại nhìn ngón tay của cô một chút, hơi gật đầu, trong mắt tràn đầy sự vui sướng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô, trên đó hiện lên hào quang lấp lánh.
Mặt Chung Tình hơi đỏ lên, vội vàng xoay đầu nhìn Đại phu nhân ở kế bên, phát hiện Đại phu nhân không có nhìn cô, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hà An Viện cầm sợi dây chuyền thủy tinh Thiếu Tướng đưa cho mình, ánh mắt lại nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay Chung Tình.
Cô từng đi học, nên không giống như những người vợ bé này, không biết tiếng nước ngoài, không đọc được tạp chí này.
Cô nhớ rằng, lúc còn đi học có cùng bạn học xem qua chiếc nhẫn này trên tạp chí, toàn thế giới cũng chỉ có mấy cái, không biết Thiếu Tướng phải dùng bao nhiêu công sức mới mua được chiếc nhẫn cực kì quý giá này.
Giá trị của chiếc nhẫn này bằng một phần tư gia sản của nhà họ Dịch.
Cái gọi là giá trị liên thành, chính là như vậy.
Người Trung Quốc ở thời đại này, vẫn chưa có thông lệ dùng nhẫn cầu hôn, thế nhưng cô lại biết ở nước ngoài, nếu muốn cầu hôn một ai đó, thì phải có nhẫn và hoa hồng.
Bạn bè bình thường, sẽ không bao giờ tặng nhẫn cho nhau.
Bởi vì lễ vật này quá mức ái. . . . . . muội.
Thế nhưng, hiện tại Dịch Giản đưa nhẫn cho cô ta, những người khác đương nhiên không biết những chuyện này, chỉ cảm thấy đó chỉ là một món lễ vật, không biết hàm nghĩa của nó là gì, thế nhưng Hà An Viện lại hiểu được . . . . . . . . . Thiếu Tướng làm như vậy, hiển nhiên là có ý muốn cưới cô ta!
Mà hiện tại trong bụng của cô ta lại con của Thiếu Tướng. . . . . . . . . Thiếu Tướng cho phép cô ta lấy con trai của hắn làm thế thân, có thể thấy được Thiếu Tướng dung túng cô ta cỡ nào. . . . . . . . .
Đôi mắt Hà An Viện rủ xuống, trong mắt hiện lên vài phần không nói ra lời.
Cô nở nụ cười, nụ cười ấy vô cùng bi thảm, so với khóc còn khó coi hơn.
Người đàn ông lạnh nhạt này, thế nhưng lại yêu thích người phụ nữ đó như vậy?
Rốt cuộc bọn họ đã trải qua chuyện gì? Mà có thể làm cho hắn mê luyến như thế?
Cô càng ngày càng muốn phát điên lên rồi.
Hà An Viện càng ngày càng đứng không vững, cô cảm thấy những người trong căn phòng này là đang cực kì tươi cười vui vẻ, chỉ có cô là khổ sở, nếu như cô còn ở đây có thể sẽ thật sự phát điên mất.
Cô xoay người, thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt ảm đạm, cô chậm chạp cất bước, lảo đảo đi ra ngoài.
Mặt Chung Tình hơi đỏ lên, vội vàng xoay đầu nhìn Đại phu nhân ở kế bên, phát hiện Đại phu nhân không có nhìn cô, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hà An Viện cầm sợi dây chuyền thủy tinh Thiếu Tướng đưa cho mình, ánh mắt lại nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay Chung Tình.
Cô từng đi học, nên không giống như những người vợ bé này, không biết tiếng nước ngoài, không đọc được tạp chí này.
Cô nhớ rằng, lúc còn đi học có cùng bạn học xem qua chiếc nhẫn này trên tạp chí, toàn thế giới cũng chỉ có mấy cái, không biết Thiếu Tướng phải dùng bao nhiêu công sức mới mua được chiếc nhẫn cực kì quý giá này.
Giá trị của chiếc nhẫn này bằng một phần tư gia sản của nhà họ Dịch.
Cái gọi là giá trị liên thành, chính là như vậy.
Người Trung Quốc ở thời đại này, vẫn chưa có thông lệ dùng nhẫn cầu hôn, thế nhưng cô lại biết ở nước ngoài, nếu muốn cầu hôn một ai đó, thì phải có nhẫn và hoa hồng.
Bạn bè bình thường, sẽ không bao giờ tặng nhẫn cho nhau.
Bởi vì lễ vật này quá mức ái. . . . . . muội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng, hiện tại Dịch Giản đưa nhẫn cho cô ta, những người khác đương nhiên không biết những chuyện này, chỉ cảm thấy đó chỉ là một món lễ vật, không biết hàm nghĩa của nó là gì, thế nhưng Hà An Viện lại hiểu được . . . . . . . . . Thiếu Tướng làm như vậy, hiển nhiên là có ý muốn cưới cô ta!
Mà hiện tại trong bụng của cô ta lại con của Thiếu Tướng. . . . . . . . . Thiếu Tướng cho phép cô ta lấy con trai của hắn làm thế thân, có thể thấy được Thiếu Tướng dung túng cô ta cỡ nào. . . . . . . . .
Đôi mắt Hà An Viện rủ xuống, trong mắt hiện lên vài phần không nói ra lời.
Cô nở nụ cười, nụ cười ấy vô cùng bi thảm, so với khóc còn khó coi hơn.
Người đàn ông lạnh nhạt này, thế nhưng lại yêu thích người phụ nữ đó như vậy?
Rốt cuộc bọn họ đã trải qua chuyện gì? Mà có thể làm cho hắn mê luyến như thế?
Cô càng ngày càng muốn phát điên lên rồi.
Hà An Viện càng ngày càng đứng không vững, cô cảm thấy những người trong căn phòng này là đang cực kì tươi cười vui vẻ, chỉ có cô là khổ sở, nếu như cô còn ở đây có thể sẽ thật sự phát điên mất.
Cô xoay người, thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt ảm đạm, cô chậm chạp cất bước, lảo đảo đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro