Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Người phụ nữ này là của anh! (4)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Dáng người linh lung của cô, nằm ở đó, không hề nhúc nhích, bộ sườn
xám của cô, hẳn là có thêm miếng lót ngực, nhìn vào đó, vô cùng đẹp mắt, theo từn đợt hít thở, lúc lên lúc xuống, mê hoặc tim can của tất cả đàn ông.
Anh ôm cô trở về, có lẽ là vì trời mưa to, sườn xám đã bị nhăn nheo hất lên từ sớm, để lộ hai chân, chỉ hơi thay đổi một vị trí, ở trên giường lớn của anh, hình thành một hình ảnh cực kỳ kinh diễm.
Tạo cho người ta một cảm giác, kích thích thị giác.
Cô mới mười sáu tuổi, hẳn phải chưa trổ mã hoàn toàn, nhưng, nhìn như vậy, lại tạo cho người khác cảm nhận xinh đẹp như một thiếu phụ, còn có ý vị thanh lệ trời cho.
Người phụ nữ. . . là của anh!
Từ lúc bắt đầu, cho tới bây giờ, đều là của anh!
Dịch Giản vốn lạnh nhạt, nay lại nghe được tiếng lòng mình, ánh mắt vốn lãnh đạm, nay cũng bốc lên tầng tầng tinh quang.
Vươn tay, vuốt ve mái tóc dài của cô, sau đó cẩn thận nâng gáy cô lên, như sợ đánh thức người đang say ngủ, rồi vuốt ve từng sợi tóc.
Dường như cô cũng cảm thấy rất thoải mái, nhịn không được nhích sát lại nép vào trong lòng anh.
Khớp xương ngón tay Dịch Giản rõ ràng, thuận theo ban đầu, lại một lần nữa lướt theo sợi tóc cô, đi xuống dưới, chậm rãi di động, ma xát.
Mà cô lại không có chút ý muốn phản kháng hay tỉnh lại gì cả, thậm chí, vẻ mặt còn rất an nhàn.
Dường như, đang cho anh thêm nguồn cổ vũ rất lớn.
Ánh mắt Dịch Giản dần dần trở nên thâm thúy, tay anh, đặt trước bộ ngực cô, trước tiên dừng lại một lúc, rất lâu sau, mới thuận theo tâm ý của bản thân, động một phát theo bản năng.
Khuôn mặt của cô, vì phản ứng sinh lý, cũng có chút say mê đỏ hồng.
Ánh mắt Dịch Giản mê ly, cúi đầu, môi mỏng chậm rãi chạm vào cánh môi cô.
Hương vị của cô, thật thơm, thật giống như những cái bánh mì mền, mà anh nếm được khi còn ở nước Mĩ.
Anh hôn một lúc lâu, lưu luyến không rời, mãi mới đặt cánh môi lên bờ vai cô nhẹ nhàng hôn.
Anh tận lực hôn thật nhẹ.
Chung Tình dường như sợ ngứa, cơ thể không chịu được mà run rẩy, muốn thoát khỏi cảm giác ngứa ngứa phiền lòng này.
Ai ngờ, một cái run của cô, lại khiến anh, phát điên trong nháy mắt. . . Hoàn toàn không thể khống chế được nữa.
Anh đè lên cơ thể cô, không cho cô động đậy, cánh môi lạnh bạc, cách một lớp tơ lụa, hôn lên da thịt cô.
Anh ôm cô trở về, có lẽ là vì trời mưa to, sườn xám đã bị nhăn nheo hất lên từ sớm, để lộ hai chân, chỉ hơi thay đổi một vị trí, ở trên giường lớn của anh, hình thành một hình ảnh cực kỳ kinh diễm.
Tạo cho người ta một cảm giác, kích thích thị giác.
Cô mới mười sáu tuổi, hẳn phải chưa trổ mã hoàn toàn, nhưng, nhìn như vậy, lại tạo cho người khác cảm nhận xinh đẹp như một thiếu phụ, còn có ý vị thanh lệ trời cho.
Người phụ nữ. . . là của anh!
Từ lúc bắt đầu, cho tới bây giờ, đều là của anh!
Dịch Giản vốn lạnh nhạt, nay lại nghe được tiếng lòng mình, ánh mắt vốn lãnh đạm, nay cũng bốc lên tầng tầng tinh quang.
Vươn tay, vuốt ve mái tóc dài của cô, sau đó cẩn thận nâng gáy cô lên, như sợ đánh thức người đang say ngủ, rồi vuốt ve từng sợi tóc.
Dường như cô cũng cảm thấy rất thoải mái, nhịn không được nhích sát lại nép vào trong lòng anh.
Khớp xương ngón tay Dịch Giản rõ ràng, thuận theo ban đầu, lại một lần nữa lướt theo sợi tóc cô, đi xuống dưới, chậm rãi di động, ma xát.
Mà cô lại không có chút ý muốn phản kháng hay tỉnh lại gì cả, thậm chí, vẻ mặt còn rất an nhàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như, đang cho anh thêm nguồn cổ vũ rất lớn.
Ánh mắt Dịch Giản dần dần trở nên thâm thúy, tay anh, đặt trước bộ ngực cô, trước tiên dừng lại một lúc, rất lâu sau, mới thuận theo tâm ý của bản thân, động một phát theo bản năng.
Khuôn mặt của cô, vì phản ứng sinh lý, cũng có chút say mê đỏ hồng.
Ánh mắt Dịch Giản mê ly, cúi đầu, môi mỏng chậm rãi chạm vào cánh môi cô.
Hương vị của cô, thật thơm, thật giống như những cái bánh mì mền, mà anh nếm được khi còn ở nước Mĩ.
Anh hôn một lúc lâu, lưu luyến không rời, mãi mới đặt cánh môi lên bờ vai cô nhẹ nhàng hôn.
Anh tận lực hôn thật nhẹ.
Chung Tình dường như sợ ngứa, cơ thể không chịu được mà run rẩy, muốn thoát khỏi cảm giác ngứa ngứa phiền lòng này.
Ai ngờ, một cái run của cô, lại khiến anh, phát điên trong nháy mắt. . . Hoàn toàn không thể khống chế được nữa.
Anh đè lên cơ thể cô, không cho cô động đậy, cánh môi lạnh bạc, cách một lớp tơ lụa, hôn lên da thịt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro