Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Sinh tử gắn bó [ kết cục phần 4]
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Editor: May
Hai mươi bốn giờ trước, Chung Hân vẫn hận chết chính mình, một bộ dáng không cần chính mình, sao hai mươi bốn giờ sau, lại biến thành bộ dáng như vậy?
Đáy lòng cô nghi hoặc, nhưng vẫn là không hỏi, chỉ nhẹ giọng nói: “Chị hai, sao chị mặc thành như vậy đến đây chứ? Nhanh lại đây, em tìm cho chị kiện quần áo, chị mặc.........”
Chung Tình cười, mang Chung Hân vào trong phòng ngủ, giúp đỡ cô ngồi xuống, còn rót một ly nước trà, đưa cho Chung Hân, sau đó đi tìm kiếm quần áo trong tủ quần áo.
Nơi đó có rất nhiều quần áo.
Đều là Dịch Giản sắp xếp cho cô.
Rất nhiều thứ, cô đều không có đụng tới.
Cô lục tìm nửa ngày, tìm một kiện mới nhất xinh đẹp nhất, sau đó đưa cho Chung Hân: “Chị hai, chị trước thay quần áo đi......... Thiếu tướng nói lát nữa có yến hội , chúng ta cùng đi.........”
Chung Hân tất nhiên là cự tuyệt : “Các người đi đi, chị đi qua làm cái gì?”
“Chị hai, chị liền theo bồi với em đi.........” Chung Tình hơi cười cười, sau đó lôi kéo tay Chung Hân, làm nũng nói.
Cô không có nói chuyện tối hôm qua, cô tất nhiên là cũng sẽ không nhắc tới.
Hai người, đều rất ăn ý lập tức bỏ qua những vết thương chồng chất kia.
Chung Hân nhìn Chung Tình tự mình cởi quần áo cho mình, còn mang theo mình đi tắm sạch, cô thật cẩn thận chiếu cố chính mình như vậy, khóe miệng nhịn không được có chút cứng ngắc, hốc mắt cũng ê ẩm lên theo.
Thật ra muốn cười váng, muốn cười thật to nói với Chung Tình, quên cô đi.
Nhưng, lại cảm thấy một cỗ buồn bực, khó có thể biểu đạt ra, toàn bộ giấu ở trong tim, vặn vẹo đau đớn.
Cô cười nhìn Chung Tình, hoảng hốt từng trận.
Đó chính là lục muội của cô, Chung Tình của cô, vô luận như thế nào, đều là không tách không rời với cô.
Cô thật sự là tức hồ đồ, mới có thể giận chó đánh mèo sang em ấy.
Chung Hân nhìn thấy đáy mắt Chung Tình, có thêm ảm đạm nồng đậm, từ đêm hôm qua cho tới hôm nay, hẳn là đều không có ngủ ngon đi, em ấy như là lập tức gầy yếu đi rất nhiều, cũng tiều tụy đi rất nhiều, ngón tay thon dài, đều là xương cốt, cảm xúc rất mềm mại, cảm giác thực thoải mái.
Chung Hân nhìn nhìn, liền hơi nghiêng đầu, không có dám đi nhìn Chung Tình.
Sợ nhìn một chút, chính mình cũng khóc lên theo.
Cô tắm rửa xong, thay xong quần áo, lúc này Chung Tình mới cầm lược, chải cho cô một kiểu tóc dễ nhìn, đối diện gương, mỉm cười ngọt ngào, nói: “Chị hai, chị như vậy thật là đẹp mắt........."
Hai mươi bốn giờ trước, Chung Hân vẫn hận chết chính mình, một bộ dáng không cần chính mình, sao hai mươi bốn giờ sau, lại biến thành bộ dáng như vậy?
Đáy lòng cô nghi hoặc, nhưng vẫn là không hỏi, chỉ nhẹ giọng nói: “Chị hai, sao chị mặc thành như vậy đến đây chứ? Nhanh lại đây, em tìm cho chị kiện quần áo, chị mặc.........”
Chung Tình cười, mang Chung Hân vào trong phòng ngủ, giúp đỡ cô ngồi xuống, còn rót một ly nước trà, đưa cho Chung Hân, sau đó đi tìm kiếm quần áo trong tủ quần áo.
Nơi đó có rất nhiều quần áo.
Đều là Dịch Giản sắp xếp cho cô.
Rất nhiều thứ, cô đều không có đụng tới.
Cô lục tìm nửa ngày, tìm một kiện mới nhất xinh đẹp nhất, sau đó đưa cho Chung Hân: “Chị hai, chị trước thay quần áo đi......... Thiếu tướng nói lát nữa có yến hội , chúng ta cùng đi.........”
Chung Hân tất nhiên là cự tuyệt : “Các người đi đi, chị đi qua làm cái gì?”
“Chị hai, chị liền theo bồi với em đi.........” Chung Tình hơi cười cười, sau đó lôi kéo tay Chung Hân, làm nũng nói.
Cô không có nói chuyện tối hôm qua, cô tất nhiên là cũng sẽ không nhắc tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người, đều rất ăn ý lập tức bỏ qua những vết thương chồng chất kia.
Chung Hân nhìn Chung Tình tự mình cởi quần áo cho mình, còn mang theo mình đi tắm sạch, cô thật cẩn thận chiếu cố chính mình như vậy, khóe miệng nhịn không được có chút cứng ngắc, hốc mắt cũng ê ẩm lên theo.
Thật ra muốn cười váng, muốn cười thật to nói với Chung Tình, quên cô đi.
Nhưng, lại cảm thấy một cỗ buồn bực, khó có thể biểu đạt ra, toàn bộ giấu ở trong tim, vặn vẹo đau đớn.
Cô cười nhìn Chung Tình, hoảng hốt từng trận.
Đó chính là lục muội của cô, Chung Tình của cô, vô luận như thế nào, đều là không tách không rời với cô.
Cô thật sự là tức hồ đồ, mới có thể giận chó đánh mèo sang em ấy.
Chung Hân nhìn thấy đáy mắt Chung Tình, có thêm ảm đạm nồng đậm, từ đêm hôm qua cho tới hôm nay, hẳn là đều không có ngủ ngon đi, em ấy như là lập tức gầy yếu đi rất nhiều, cũng tiều tụy đi rất nhiều, ngón tay thon dài, đều là xương cốt, cảm xúc rất mềm mại, cảm giác thực thoải mái.
Chung Hân nhìn nhìn, liền hơi nghiêng đầu, không có dám đi nhìn Chung Tình.
Sợ nhìn một chút, chính mình cũng khóc lên theo.
Cô tắm rửa xong, thay xong quần áo, lúc này Chung Tình mới cầm lược, chải cho cô một kiểu tóc dễ nhìn, đối diện gương, mỉm cười ngọt ngào, nói: “Chị hai, chị như vậy thật là đẹp mắt........."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro