Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Sinh tử gắn bó [14]
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Editor: May
Hiện tại......... Chiến loạn, anh rốt cục có thể cố gắng vì giấc mộng của mình, đánh giặc, chết cũng không sao cả!
Bởi vì......... Quốc đô đã bị diệt, mệnh này, lưu làm gì?
Đúng vậy......... Mắt thấy giấc mộng của anh có thể thật sự đánh sâu vào, nhưng thiếu tướng thì sao? Cho tới nay, cố gắng như thế, cố gắng đến hiện tại, giấc mộng lập tức sẽ đạt được, có thể cao bay xa chạy với người phụ nữ mình yêu, lúc trôi qua thế giới của hai người, lại xuất hiện cục diện như vậy!
Anh không phải không hiểu tính cách của thiếu tướng, anh chỉ cảm thấy không đáng thay thiếu tướng!
Lúc này, thật ra là nên ích kỷ!
Thật sự nên ích kỷ một chút!
Nhưng thiếu tướng, vì sao lại lựa chọn cục diện như vậy?!
Từ Ngang nghĩ đến đây, liền cắn răng, thật sự rất muốn ngừng nước mắt của mình, nhưng lại vẫn không ức chế được, một nam nhi đường đường tám thước, giờ này khắc này, lại khóc giống như là một đứa nhỏ!
“Thiếu tướng......... Ngài.........”
Anh ngay cả nói cũng nói không hoàn chỉnh.
Chung Tình như là biết Từ Ngang muốn nói cái gì, cô theo bản năng nhìn thoáng qua Dịch Giản, sau đó liền cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Từ Ngang, anh không thể nói, chị hai của tôi thật sự không thể lưu lại, chị ấy phải đi.........”
Chung Tình là đưa lưng về phía Chung Hân, giọng nói của cô rất thấp, Chung Hân hoàn toàn không nghe được Chung Tình đang nói chuyện, thậm chí, chính cô cũng có chút mờ mịt, không biết vì sao Từ Ngang lại biến thành bộ dáng như vậy?
Dịch Giản đứng ở nơi đó, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Từ Ngang, đôi mắt kia, lóe ra một chút cầu xin.
Cầu xin anh đừng nói ra miệng.
Dịch Giản chưa bao giờ cầu xin Từ Ngang bất cứ chuyện gì, nhưng giờ này khắc này, anh lại chân chân chính chính cầu xin anh ta.
Tâm Từ Ngang, như là bị cái gì hung hăng đánh một quyền, cuối cùng, cũng là mở miệng ra, hô một câu: “Thiếu tướng.........”
Dịch Giản cất bước đi tới về phía Từ Ngang, chỉ cần anh dám nói, anh liền dám đánh bất tỉnh anh ta!
Ai ngờ, Từ Ngang lại nở nụ cười ha ha, nước mắt và tươi cười, quỷ dị xen lẫn với nhau, Từ Ngang nói từng chữ một: “Thiếu tướng......... Tôi là cao hứng thay ngài, ngài rốt cục có đứa nhỏ......... Tôi thật sự rất cao hứng ......... Rất cao hứng .........”
Bước chân của Dịch Giản, tạm dừng ở nơi đó.
Đáy mắt lưu chuyển ánh sáng, cao thâm không hiểu.
Tâm Chung Tình, cũng thả xuống theo, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Từ Ngang, dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ tiếp xúc gần, nói.
Hiện tại......... Chiến loạn, anh rốt cục có thể cố gắng vì giấc mộng của mình, đánh giặc, chết cũng không sao cả!
Bởi vì......... Quốc đô đã bị diệt, mệnh này, lưu làm gì?
Đúng vậy......... Mắt thấy giấc mộng của anh có thể thật sự đánh sâu vào, nhưng thiếu tướng thì sao? Cho tới nay, cố gắng như thế, cố gắng đến hiện tại, giấc mộng lập tức sẽ đạt được, có thể cao bay xa chạy với người phụ nữ mình yêu, lúc trôi qua thế giới của hai người, lại xuất hiện cục diện như vậy!
Anh không phải không hiểu tính cách của thiếu tướng, anh chỉ cảm thấy không đáng thay thiếu tướng!
Lúc này, thật ra là nên ích kỷ!
Thật sự nên ích kỷ một chút!
Nhưng thiếu tướng, vì sao lại lựa chọn cục diện như vậy?!
Từ Ngang nghĩ đến đây, liền cắn răng, thật sự rất muốn ngừng nước mắt của mình, nhưng lại vẫn không ức chế được, một nam nhi đường đường tám thước, giờ này khắc này, lại khóc giống như là một đứa nhỏ!
“Thiếu tướng......... Ngài.........”
Anh ngay cả nói cũng nói không hoàn chỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Tình như là biết Từ Ngang muốn nói cái gì, cô theo bản năng nhìn thoáng qua Dịch Giản, sau đó liền cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Từ Ngang, anh không thể nói, chị hai của tôi thật sự không thể lưu lại, chị ấy phải đi.........”
Chung Tình là đưa lưng về phía Chung Hân, giọng nói của cô rất thấp, Chung Hân hoàn toàn không nghe được Chung Tình đang nói chuyện, thậm chí, chính cô cũng có chút mờ mịt, không biết vì sao Từ Ngang lại biến thành bộ dáng như vậy?
Dịch Giản đứng ở nơi đó, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Từ Ngang, đôi mắt kia, lóe ra một chút cầu xin.
Cầu xin anh đừng nói ra miệng.
Dịch Giản chưa bao giờ cầu xin Từ Ngang bất cứ chuyện gì, nhưng giờ này khắc này, anh lại chân chân chính chính cầu xin anh ta.
Tâm Từ Ngang, như là bị cái gì hung hăng đánh một quyền, cuối cùng, cũng là mở miệng ra, hô một câu: “Thiếu tướng.........”
Dịch Giản cất bước đi tới về phía Từ Ngang, chỉ cần anh dám nói, anh liền dám đánh bất tỉnh anh ta!
Ai ngờ, Từ Ngang lại nở nụ cười ha ha, nước mắt và tươi cười, quỷ dị xen lẫn với nhau, Từ Ngang nói từng chữ một: “Thiếu tướng......... Tôi là cao hứng thay ngài, ngài rốt cục có đứa nhỏ......... Tôi thật sự rất cao hứng ......... Rất cao hứng .........”
Bước chân của Dịch Giản, tạm dừng ở nơi đó.
Đáy mắt lưu chuyển ánh sáng, cao thâm không hiểu.
Tâm Chung Tình, cũng thả xuống theo, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Từ Ngang, dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ tiếp xúc gần, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro