Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thiếu tướng có thù tất báo [18]
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Editor: May
Chung Tình nhìn ngoài cửa sổ, xuất thần, Dịch Giản xuyên thấu qua kính chiếu hậu, nhìn cô trầm tư, cũng trầm tư một trận theo.
Hai người đến nhà, lên lầu, Chung Tình hầu hạ Dịch Giản tắm rửa, thay đổi quần áo sạch sẽ, cô tự mình sấy tóc cho anh, chỉ là thường xuyên thất thần.
Qua khoảng một tiếng, Từ Ngang mới trở về.
Đứng ở trong phòng khách, hô một tiếng: “Thiếu tướng.........”
Dịch Giản ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Từ Ngang, không có hé răng.
Từ Ngang lại nhìn nhìn Chung Tình, biểu tình có chút kỳ quái, hơn nữa ngày, anh mới nói: “Thiếu tướng, tôi có chuyện nói với ngài.”
Dịch Giản gật gật đầu, vẫn không cảm thấy không ổn, ý bảo Từ Ngang nói.
Nhưng Từ Ngang chậm chạp chưa từng mở miệng, Chung Tình ngược lại nhìn ra được một ít manh mối, ít nhiều gì cũng có chút cô đơn: “Em đi vào phòng trước, lát nữa anh lại qua tìm em.”
Dịch Giản kéo tay Chung Tình, anh như là cảm giác được ủy khuất của cô, không chịu để cho cô rời đi, trừng mắt liếc mắt nhìn Từ Ngang một cái, mang theo cảnh cáo nồng đậm.
Đáy lòng Từ Ngang bất đắc dĩ, thật ra anh cũng không muốn để cho thiếu tướng phu nhân tránh đi, chỉ tiếc......... chuyện này, cũng là có liên quan với thiếu tướng phu nhân, nói chuyện này ra trước mặt thiếu tướng phu nhân, ít nhiều, cũng có chút không tốt đi.
Biểu tình Từ Ngang càng trở nên khó xử.
Dịch Giản hiểu Từ Ngang, cuối cùng vẫn là gật gật đầu với Chung Tình, ôn nhu nói: “Chờ anh một lát, lập tức đi ngay.”
Chung Tình gật đầu, xoay người vào phòng.
Lúc này Dịch Giản mới đứng dậy, đi về phía thư phòng.
Từ Ngang vội vàng đuổi kịp, vào phòng sách, Từ Ngang còn không quên đóng cửa lại.
Dịch Giản ngồi ở trên sô pha, không có hé răng, Từ Ngang ngược lại tự động tiêu sái tiến lên, rất cung kính nói: “Thiếu tướng, mới vừa rồi lúc ở Bách Nhạc Môn xử lý mọi chuyện, có người mục kích, nói một vài lời. Tôi không biết, có nên tín, có nên nói với thiếu tướng hay không.”
Dịch Giản vẫn là phong đạm vân thanh như trước, bưng một ly trà, chậm rãi uống, sau một lúc lâu phát hiện Từ Ngang không nhúc nhích, liền nhướng mi, đưa cho Từ Ngang một ánh mắt tiếp tục.
Lúc này Từ Ngang mới một chữ không rơi nói: “Thiếu tướng, những người đó nói, thiếu tướng phu nhân hoàn toàn chưa từng đi toilet.”
Dịch Giản nắm ly trà, vẫn là bộ dáng khí định thần nhàn như trước.
Từ Ngang tiếp tục đưa tin từ đầu tới cuối: “Hơn nữa, thiếu tướng phu nhân vẫn luôn đứng ở trong hành lang, như là đang đợi người.”
“Một lát sau, Ngụy Phong đi ra, thiếu tướng phu nhân năm lần bảy lượt cản đường Ngụy Phong.”
Chung Tình nhìn ngoài cửa sổ, xuất thần, Dịch Giản xuyên thấu qua kính chiếu hậu, nhìn cô trầm tư, cũng trầm tư một trận theo.
Hai người đến nhà, lên lầu, Chung Tình hầu hạ Dịch Giản tắm rửa, thay đổi quần áo sạch sẽ, cô tự mình sấy tóc cho anh, chỉ là thường xuyên thất thần.
Qua khoảng một tiếng, Từ Ngang mới trở về.
Đứng ở trong phòng khách, hô một tiếng: “Thiếu tướng.........”
Dịch Giản ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Từ Ngang, không có hé răng.
Từ Ngang lại nhìn nhìn Chung Tình, biểu tình có chút kỳ quái, hơn nữa ngày, anh mới nói: “Thiếu tướng, tôi có chuyện nói với ngài.”
Dịch Giản gật gật đầu, vẫn không cảm thấy không ổn, ý bảo Từ Ngang nói.
Nhưng Từ Ngang chậm chạp chưa từng mở miệng, Chung Tình ngược lại nhìn ra được một ít manh mối, ít nhiều gì cũng có chút cô đơn: “Em đi vào phòng trước, lát nữa anh lại qua tìm em.”
Dịch Giản kéo tay Chung Tình, anh như là cảm giác được ủy khuất của cô, không chịu để cho cô rời đi, trừng mắt liếc mắt nhìn Từ Ngang một cái, mang theo cảnh cáo nồng đậm.
Đáy lòng Từ Ngang bất đắc dĩ, thật ra anh cũng không muốn để cho thiếu tướng phu nhân tránh đi, chỉ tiếc......... chuyện này, cũng là có liên quan với thiếu tướng phu nhân, nói chuyện này ra trước mặt thiếu tướng phu nhân, ít nhiều, cũng có chút không tốt đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biểu tình Từ Ngang càng trở nên khó xử.
Dịch Giản hiểu Từ Ngang, cuối cùng vẫn là gật gật đầu với Chung Tình, ôn nhu nói: “Chờ anh một lát, lập tức đi ngay.”
Chung Tình gật đầu, xoay người vào phòng.
Lúc này Dịch Giản mới đứng dậy, đi về phía thư phòng.
Từ Ngang vội vàng đuổi kịp, vào phòng sách, Từ Ngang còn không quên đóng cửa lại.
Dịch Giản ngồi ở trên sô pha, không có hé răng, Từ Ngang ngược lại tự động tiêu sái tiến lên, rất cung kính nói: “Thiếu tướng, mới vừa rồi lúc ở Bách Nhạc Môn xử lý mọi chuyện, có người mục kích, nói một vài lời. Tôi không biết, có nên tín, có nên nói với thiếu tướng hay không.”
Dịch Giản vẫn là phong đạm vân thanh như trước, bưng một ly trà, chậm rãi uống, sau một lúc lâu phát hiện Từ Ngang không nhúc nhích, liền nhướng mi, đưa cho Từ Ngang một ánh mắt tiếp tục.
Lúc này Từ Ngang mới một chữ không rơi nói: “Thiếu tướng, những người đó nói, thiếu tướng phu nhân hoàn toàn chưa từng đi toilet.”
Dịch Giản nắm ly trà, vẫn là bộ dáng khí định thần nhàn như trước.
Từ Ngang tiếp tục đưa tin từ đầu tới cuối: “Hơn nữa, thiếu tướng phu nhân vẫn luôn đứng ở trong hành lang, như là đang đợi người.”
“Một lát sau, Ngụy Phong đi ra, thiếu tướng phu nhân năm lần bảy lượt cản đường Ngụy Phong.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro