Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thiếu tướng đưa cho Chung Tình lễ vật [33]
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Thiếu tướng tới , Từ Ngang cùng anh đến, vẫn ngồi ở bên cạnh Chung
Tình, Chung Tình vẫn không chịu đưa mắt nhìn anh, anh cũng không vội
không nóng nảy, ngồi ở một bên, đôi mắt đen láy, nhìn chằm chằm vào cô.
Vài lần, Dịch Giản cố ý tiến đến bên cạnh Chung Tình, Chung Tình cảm nhận được hương khí bạc hà thanh nhã trên người anh nhẹ nhàng bay qua, mặt theo bản năng liền đỏ lên, sau đó nghiêng đầu, liền hướng qua một bên, cố ý né tránh.
Dịch Giản tất nhiên là biết cô đang xấu hổ, đáy lòng âm thầm bật cười , trên mặt cũng vô ba vô lãng, đôi mắt, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Chung Tình.
Mọi người ăn cơm xong, Chung Tình an bài kịch vui, buổi tối mới có thể trình diễn, cho nên vào buổi chiều, gia quyến nữ đều mừng thọ cho đại phu nhân, mọi người đều tập hợn cùng một chỗ bắt đầu chơi.
Chung Tình vốn không muốn đùa, nhưng nghĩ đến Dịch Giản đang ở bên cạnh mình, cô liền đáp lời dì Tư, đi đánh bài .
Dịch Giản nhìn cô rời đi , cả người ung dung ngồi tại chỗ, chậm rãi quan sát cô đánh bài.
Cùng đánh bài, cũng có một người bà con thân thích xa của Dịch gia, thích khoe khoang, lúc nào cũng nói chồng mình đối với mình rất tốt, đeo chiếc nhẫn đá quý lấp lánh vô cùng, thi thoảng lại sợ một chút.
Bà cũng không biết Chung Tình , chỉ là cảm thấy Chung Tình xinh đẹp, đáy lòng không thoải mái, nhưng nhìn trên người cô không có nửa điểm trang sức, chỉ là trên ngón giữa, đeo một chiếc nhẫn kim cương hồng nhạt, tuyệt không chói mắt, nhất thời liền nói:“Nhẫn này của tôi, là hàng của phương Tây, người đàn ông của tôi từ Anh mang về cho, cái này là một trong những chiếc nhẫn của tôi thôi, có viên đá quý nhỏ nhất đấy!”
Dì Tư đưa tay lên, vuốt vuốt tóc,“Ba” một tiếng, xòe ra một lá bài, sau đó quơ quơ vòng tay ánh vàng rực rỡ của mình, nói:“Tôi cái gì cũng không có, cũng chỉ có vòng vàng này thôi!”
Vòng vàng của dì Tư thế nhưng chính là vàng ròng, rất nặng, thoạt nhìn, chính là giá trị xa xỉ , tất nhiên cũng không bì được với nhẫn đá quý của người ta, dì Tư vốn là không thích thứ trang sức này, chỉ là tìm kiểu dáng để hợp với cách ăn mặc, nhất thời tròng mắt lưu chuyển một vòng, đã bắt lấy tay Chung Tình, đặt ở trước mặt mọi người nói:“Thấy thế nào? Nhân này, chính là kim cương , lại còn màu hồng nhạt, trên tạp chí đã từng xem qua chưa? Đây chính là toàn thế giới chỉ có một chiếc, thì đã ở trên người cô ấy đấy.”
Vài lần, Dịch Giản cố ý tiến đến bên cạnh Chung Tình, Chung Tình cảm nhận được hương khí bạc hà thanh nhã trên người anh nhẹ nhàng bay qua, mặt theo bản năng liền đỏ lên, sau đó nghiêng đầu, liền hướng qua một bên, cố ý né tránh.
Dịch Giản tất nhiên là biết cô đang xấu hổ, đáy lòng âm thầm bật cười , trên mặt cũng vô ba vô lãng, đôi mắt, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Chung Tình.
Mọi người ăn cơm xong, Chung Tình an bài kịch vui, buổi tối mới có thể trình diễn, cho nên vào buổi chiều, gia quyến nữ đều mừng thọ cho đại phu nhân, mọi người đều tập hợn cùng một chỗ bắt đầu chơi.
Chung Tình vốn không muốn đùa, nhưng nghĩ đến Dịch Giản đang ở bên cạnh mình, cô liền đáp lời dì Tư, đi đánh bài .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dịch Giản nhìn cô rời đi , cả người ung dung ngồi tại chỗ, chậm rãi quan sát cô đánh bài.
Cùng đánh bài, cũng có một người bà con thân thích xa của Dịch gia, thích khoe khoang, lúc nào cũng nói chồng mình đối với mình rất tốt, đeo chiếc nhẫn đá quý lấp lánh vô cùng, thi thoảng lại sợ một chút.
Bà cũng không biết Chung Tình , chỉ là cảm thấy Chung Tình xinh đẹp, đáy lòng không thoải mái, nhưng nhìn trên người cô không có nửa điểm trang sức, chỉ là trên ngón giữa, đeo một chiếc nhẫn kim cương hồng nhạt, tuyệt không chói mắt, nhất thời liền nói:“Nhẫn này của tôi, là hàng của phương Tây, người đàn ông của tôi từ Anh mang về cho, cái này là một trong những chiếc nhẫn của tôi thôi, có viên đá quý nhỏ nhất đấy!”
Dì Tư đưa tay lên, vuốt vuốt tóc,“Ba” một tiếng, xòe ra một lá bài, sau đó quơ quơ vòng tay ánh vàng rực rỡ của mình, nói:“Tôi cái gì cũng không có, cũng chỉ có vòng vàng này thôi!”
Vòng vàng của dì Tư thế nhưng chính là vàng ròng, rất nặng, thoạt nhìn, chính là giá trị xa xỉ , tất nhiên cũng không bì được với nhẫn đá quý của người ta, dì Tư vốn là không thích thứ trang sức này, chỉ là tìm kiểu dáng để hợp với cách ăn mặc, nhất thời tròng mắt lưu chuyển một vòng, đã bắt lấy tay Chung Tình, đặt ở trước mặt mọi người nói:“Thấy thế nào? Nhân này, chính là kim cương , lại còn màu hồng nhạt, trên tạp chí đã từng xem qua chưa? Đây chính là toàn thế giới chỉ có một chiếc, thì đã ở trên người cô ấy đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro