Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thiếu tướng đưa cho Chung Tình lễ vật [44]
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Kỳ thật hiện tại ngẫm lại đáng buồn nhất là chủ nhà, bà vẫn yêu thương người đã hại chết đứa bé của mình như vậy, bà thế nhưng vẫn không hề hay biết, nhưng cũng không có cách nào khác, cho tới nay, không có chứng cớ, chỉ là đoán, khó có thể xác định được.”
“Uhm......... Bất quá......... Sự tình, luôn có lúc sẽ tra ra manh mối. Gió lướt qua để lại vết tích, chim bay qua để lại bóng(*).” Dịch Giản thản nhiên nói tiếp.
(*): Nguyên bản là Phong quá lưu ngân, điểu quá lưu ảnh.
..............................
Chung Tình Dịch Giản hai người đều như không có việc gì, thật sự thảo luận về tình huống của vở kịch, âm điệu thực ôn tồn, phía trước Đại phu nhân cùng Hà An Viện cũng nghe được rành mạch , Đại phu nhân vẫn chưa nói chuyện, Hà An Viện tất nhiên là cũng không lên tiếng, thật cẩn thận đỡ Đại phu nhân, thoạt nhìn, bên ngoài chính là gió êm sóng lặng.
Hà An Viện biết ý tứ của Chung Tình, muốn cho mình có tật giật mình, kỳ thật cho tới nay, cô không phải chưa từng gặp ác mộng, nhưng mà cô cũng buộc chính mình phải dần quên đi .
Hiện tại vở kịch sống động như vậy, diễn ở trước mặt mình, ít nhiều cũng khiến cô chấn động và hoảng sợ.
Sắc mặt, nhịn không được có chút tái nhợt.
Đại phu nhân nói:“Tiểu Viện, con làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”
Hà An Viện có vài phần bối rối lắc lắc đầu nói:“Không có, có thể là cả ngày ra ngoài, có chút mệt mỏi.”
“Uhm.” Đại phu nhân gật gật đầu, vẫn không nói chuyện, lúc vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nhìn thấy một tiểu nha hoàn khóc sướt mướt chạy về phía bọn họ, vẻ mặt mang theo vài phần bối rối, miệng vẫn kêu:“Không, không, không......... Ma......... Ma.........”
Cô hình như căn bản không thấy Đại phu nhân, thiếu chút nữa va vào người Đại phu nhân, cũng may Tử Uyển nhanh tay lẹ mắt ngăn tiểu nha hoàn, gầm lên :“Làm gì vậy! Hoang mang rối loạn như thế, nhìn không thấy phu nhân đang ở đây sao!”
Tiểu nha hoàn bị Tử Uyển kêu lên một tiếng, có vài phần hoàn hồn, sắc mặt vẫn khó coi như trước, sợ tới mức vội vàng quỳ gối trên mặt đất, hoang mang rối loạn cúi đầu, nói:“Đại phu nhân......... Thiếu tướng......... Thiếu tướng phu nhân......... Hà tiểu thư......... Có ma, có ma.........”
“Nói bậy bạ gì đó? Thế giới nàylàm sao lại có thể có ma được chứ?!” Tử Uyển như là nghe được chuyện gì đó hoang đường, lớn tiếng trách cứ:“Còn không dẫn cô ta đi, chắc là điên rồi! Xử trí ! Sinh nhật Đại phu nhân, làm kinh sợ đến Đại phu nhân, còn ra thể thống gì!”
“Uhm......... Bất quá......... Sự tình, luôn có lúc sẽ tra ra manh mối. Gió lướt qua để lại vết tích, chim bay qua để lại bóng(*).” Dịch Giản thản nhiên nói tiếp.
(*): Nguyên bản là Phong quá lưu ngân, điểu quá lưu ảnh.
..............................
Chung Tình Dịch Giản hai người đều như không có việc gì, thật sự thảo luận về tình huống của vở kịch, âm điệu thực ôn tồn, phía trước Đại phu nhân cùng Hà An Viện cũng nghe được rành mạch , Đại phu nhân vẫn chưa nói chuyện, Hà An Viện tất nhiên là cũng không lên tiếng, thật cẩn thận đỡ Đại phu nhân, thoạt nhìn, bên ngoài chính là gió êm sóng lặng.
Hà An Viện biết ý tứ của Chung Tình, muốn cho mình có tật giật mình, kỳ thật cho tới nay, cô không phải chưa từng gặp ác mộng, nhưng mà cô cũng buộc chính mình phải dần quên đi .
Hiện tại vở kịch sống động như vậy, diễn ở trước mặt mình, ít nhiều cũng khiến cô chấn động và hoảng sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt, nhịn không được có chút tái nhợt.
Đại phu nhân nói:“Tiểu Viện, con làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”
Hà An Viện có vài phần bối rối lắc lắc đầu nói:“Không có, có thể là cả ngày ra ngoài, có chút mệt mỏi.”
“Uhm.” Đại phu nhân gật gật đầu, vẫn không nói chuyện, lúc vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nhìn thấy một tiểu nha hoàn khóc sướt mướt chạy về phía bọn họ, vẻ mặt mang theo vài phần bối rối, miệng vẫn kêu:“Không, không, không......... Ma......... Ma.........”
Cô hình như căn bản không thấy Đại phu nhân, thiếu chút nữa va vào người Đại phu nhân, cũng may Tử Uyển nhanh tay lẹ mắt ngăn tiểu nha hoàn, gầm lên :“Làm gì vậy! Hoang mang rối loạn như thế, nhìn không thấy phu nhân đang ở đây sao!”
Tiểu nha hoàn bị Tử Uyển kêu lên một tiếng, có vài phần hoàn hồn, sắc mặt vẫn khó coi như trước, sợ tới mức vội vàng quỳ gối trên mặt đất, hoang mang rối loạn cúi đầu, nói:“Đại phu nhân......... Thiếu tướng......... Thiếu tướng phu nhân......... Hà tiểu thư......... Có ma, có ma.........”
“Nói bậy bạ gì đó? Thế giới nàylàm sao lại có thể có ma được chứ?!” Tử Uyển như là nghe được chuyện gì đó hoang đường, lớn tiếng trách cứ:“Còn không dẫn cô ta đi, chắc là điên rồi! Xử trí ! Sinh nhật Đại phu nhân, làm kinh sợ đến Đại phu nhân, còn ra thể thống gì!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro