Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thiếu tướng tặng quà cho Chung Tình 【24】
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Chung Tình còn định chối, sau đó cố một lúc, cũng không thể nói thành "Nghỉ ngơi thật tốt".
Chung Tình là sợ Thiếu tướng đau lòng, những lời này đến vô cùng bất ngờ.
Một giây kế tiếp, Chung Tình sững sờ trong giây lát.
Ngoài cửa, Thiếu tướng cũng sững sờ trong giây lát.
Chung Tình lại một lần nữa cảm thấy tim đập rộn lên, lại một lần nữa nâng tay, ôm ngực, ép cửa, chỉ sợ anh xông vào.
Chung Tình nghĩ, chỉ một lúc, mình lại nói hai lần "em thích anh", cũng không biết anh sẽ nghĩ như thế nào, ngày mai, rốt cuộc mình làm sao vậy chứ!
Mặc dù, cô biết, con của bọn họ đã mất, thân thể quấn quýt bên nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng nhất thời cô vẫn không biết phải làm như thế nào để đối mặt với anh, nói cô thích anh!
Đang lúc Chung Tình suy nghĩ lung tung, ngoài cửa lại có tiếng truyền tới: "Tiểu Tình... . . ."
Chung Tình bình ổn hô hấp, lần này, không trả lời.
Ngón tay cũng nắm thành quyền, dựa vào cửa, đứng lặng.
Cẩn thận chờ câu nói phía sau của anh.
Dịch Giản như đã có thể liên tưởng đến biểu tình cùng dáng vẻ của cô vào giờ phút này, giọng nói cũng mang theo vài phần dịu dàng, nhàn nhạt, nhưng cũng không hề giảm bớt thâm tình: "Tiểu Tình... . . . anh rất vui."
Anh thật sự rất vui.
Cô đã thẳng thắn với anh
Hạnh phúc này, tới quá đột ngột, anh có chút khó tiếp nhận.
Anh cho là anh sẽ phải chờ thật lâu, thật lâu, không nghĩ tới, lại nhanh chóng như thế.
Thì ra là, cô lại có thể cho anh sự vui mừng như thế.
Giọng nói trầm thấp của anh, vờn quanh tai cô một lúc lâu.
Cô dựa vào cánh cửa, phảng phất có thể nghe được tiếng tim đập của anh.
Ngón tay Chung Tình dần buông lỏng, lại nắm chặt, nắm chặt, lại buông ra, hồi lâu sau, cô mới nhẹ nhàng thở ra, trả lời một câu: "Ừ."
Chỉ là một chữ.
Thế nhưng anh lại không nói gì.
Chung Tình không nói gì thêm.
Thế giới, dường như cũng yên tĩnh lại.
Chung Tình có cảm giác mình đứng không vững, đáy lòng của cô, giống như bị quét qua nơi mẫn cảm nhất, toàn thân cao thấp, cũng cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc không nói nên lời.
Hồi lâu, anh mới tiếp tục nói: "Nương tử, lần này vi phu đi thật... . . ."
"Ừ."
"Nương tử, nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừ."
"Câu nghỉ ngơi thật tốt này, thật ra cũng có nghĩa là anh thích em đấy."
Chung Tình lại đỏ mặt, anh, lại cố ý đùa cô! Cô có chút tức giận: "Đi đi!"
Chung Tình là sợ Thiếu tướng đau lòng, những lời này đến vô cùng bất ngờ.
Một giây kế tiếp, Chung Tình sững sờ trong giây lát.
Ngoài cửa, Thiếu tướng cũng sững sờ trong giây lát.
Chung Tình lại một lần nữa cảm thấy tim đập rộn lên, lại một lần nữa nâng tay, ôm ngực, ép cửa, chỉ sợ anh xông vào.
Chung Tình nghĩ, chỉ một lúc, mình lại nói hai lần "em thích anh", cũng không biết anh sẽ nghĩ như thế nào, ngày mai, rốt cuộc mình làm sao vậy chứ!
Mặc dù, cô biết, con của bọn họ đã mất, thân thể quấn quýt bên nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng nhất thời cô vẫn không biết phải làm như thế nào để đối mặt với anh, nói cô thích anh!
Đang lúc Chung Tình suy nghĩ lung tung, ngoài cửa lại có tiếng truyền tới: "Tiểu Tình... . . ."
Chung Tình bình ổn hô hấp, lần này, không trả lời.
Ngón tay cũng nắm thành quyền, dựa vào cửa, đứng lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩn thận chờ câu nói phía sau của anh.
Dịch Giản như đã có thể liên tưởng đến biểu tình cùng dáng vẻ của cô vào giờ phút này, giọng nói cũng mang theo vài phần dịu dàng, nhàn nhạt, nhưng cũng không hề giảm bớt thâm tình: "Tiểu Tình... . . . anh rất vui."
Anh thật sự rất vui.
Cô đã thẳng thắn với anh
Hạnh phúc này, tới quá đột ngột, anh có chút khó tiếp nhận.
Anh cho là anh sẽ phải chờ thật lâu, thật lâu, không nghĩ tới, lại nhanh chóng như thế.
Thì ra là, cô lại có thể cho anh sự vui mừng như thế.
Giọng nói trầm thấp của anh, vờn quanh tai cô một lúc lâu.
Cô dựa vào cánh cửa, phảng phất có thể nghe được tiếng tim đập của anh.
Ngón tay Chung Tình dần buông lỏng, lại nắm chặt, nắm chặt, lại buông ra, hồi lâu sau, cô mới nhẹ nhàng thở ra, trả lời một câu: "Ừ."
Chỉ là một chữ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng anh lại không nói gì.
Chung Tình không nói gì thêm.
Thế giới, dường như cũng yên tĩnh lại.
Chung Tình có cảm giác mình đứng không vững, đáy lòng của cô, giống như bị quét qua nơi mẫn cảm nhất, toàn thân cao thấp, cũng cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc không nói nên lời.
Hồi lâu, anh mới tiếp tục nói: "Nương tử, lần này vi phu đi thật... . . ."
"Ừ."
"Nương tử, nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừ."
"Câu nghỉ ngơi thật tốt này, thật ra cũng có nghĩa là anh thích em đấy."
Chung Tình lại đỏ mặt, anh, lại cố ý đùa cô! Cô có chút tức giận: "Đi đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro