Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thiếu tướng tặng quà cho Chung Tình [61]
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Editor: May
Giống như, hỗn loạn dồn dập, thay thay đổi đổi, đều không liên quan với bọn họ.
Trong ngực anh, có cô.
Bên cạnh cô, có anh.
Chỉ như vậy, vô cùng đơn giản, địa lão thiên hoang, không xa không rời.
...........................
Sáng sớm ngày hôm sau, tỉnh lại.
Mở to mắt, có ánh mặt trời chiếu vào, Dịch Giản cảm thấy tâm tình một ngày đều rất tốt.
Tối hôm qua, cô đại khái là bị anh ép buộc thật sự mệt quá, trên da thịt trắng noãn, phủ kín nhiều vết xanh đen, hồng đỏ, lần lượt đam xem, biểu lộ cho tối hôm qua, anh rốt cuộc có bao nhiêu vội vàng.
Anh bế ôm cô, biết một giấc ngủ này của cô, không biết phải ngủ tới năm nào tháng nào .
Vốn định tiếp tục phụng bồi cô, tiếp tục ngủ một giấc, ai ngờ ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa ngắn ngủi, Dịch Giản thở dài một chút, anh liền khoác quần áo, đi vào.
Từ Ngang nói, dưới lầu đại phu nhân phái Tử Uyển tới đây, muốn mời anh đi qua một chuyến.
Vẻ mặt Dịch Giản trong nháy mắt trở nên có chút khó coi, mím môi, không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu nói: “Không rảnh!”
Tuy rằng Từ Ngang không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết thiếu tướng đang tức giận, liền đi xuống lầu, tìm một cái cớ uyển chuyển, chối từ.
Lúc này trên lầu, Dịch Giản đã muốn mặc quần áo, đối diện gương sửa sang lại chính mình.
Nhìn nhìn người trên giường ngủ trầm mê, liền cong khóe môi nghĩ nghĩ, chính mình đúng lúc có thể chạy tới trong quân họp, sau khi trở về, vừa vặn giữa trưa, vật nhỏ này cũng muốn rời giường rồi, bồi cô ăn cơm trưa, buổi chiều mang theo cô đi ra ngoài đi dạo.
Mấy ngày nay, bọn họ đều không có ở cùng một chỗ, là nên ở chung một chỗ bổ sung thời gian bỏ lỡ này thật tốt rồi.
Tất nhiên, anh còn chuẩn bị một quà tặng rất tốt, muốn tặng cho cô.
Sợ là đến lúc đó, cô sẽ rất thích đi.
Dịch Giản nghĩ đến đây, tâm tình trở nên bay cao, lúc xuống lầu, bước chân đều mang theo vài phần thoải mái.
Phân phó người không được quấy rầy thiếu tướng phu nhân nghỉ ngơi, mới lên xe Từ Ngang, rời đi.
Trong quân.
Dịch Giản họp xong, còn chưa có bước vào văn phòng của mình, liền nhìn thấy sắc mặt Từ Ngang cực kỳ không thích hợp ngăn cản anh:“Thiếu tướng......... chuyện đại thiếu gia nhà họ Trác, điều tra ra là ai làm rồi.”
Giống như, hỗn loạn dồn dập, thay thay đổi đổi, đều không liên quan với bọn họ.
Trong ngực anh, có cô.
Bên cạnh cô, có anh.
Chỉ như vậy, vô cùng đơn giản, địa lão thiên hoang, không xa không rời.
...........................
Sáng sớm ngày hôm sau, tỉnh lại.
Mở to mắt, có ánh mặt trời chiếu vào, Dịch Giản cảm thấy tâm tình một ngày đều rất tốt.
Tối hôm qua, cô đại khái là bị anh ép buộc thật sự mệt quá, trên da thịt trắng noãn, phủ kín nhiều vết xanh đen, hồng đỏ, lần lượt đam xem, biểu lộ cho tối hôm qua, anh rốt cuộc có bao nhiêu vội vàng.
Anh bế ôm cô, biết một giấc ngủ này của cô, không biết phải ngủ tới năm nào tháng nào .
Vốn định tiếp tục phụng bồi cô, tiếp tục ngủ một giấc, ai ngờ ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa ngắn ngủi, Dịch Giản thở dài một chút, anh liền khoác quần áo, đi vào.
Từ Ngang nói, dưới lầu đại phu nhân phái Tử Uyển tới đây, muốn mời anh đi qua một chuyến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt Dịch Giản trong nháy mắt trở nên có chút khó coi, mím môi, không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu nói: “Không rảnh!”
Tuy rằng Từ Ngang không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết thiếu tướng đang tức giận, liền đi xuống lầu, tìm một cái cớ uyển chuyển, chối từ.
Lúc này trên lầu, Dịch Giản đã muốn mặc quần áo, đối diện gương sửa sang lại chính mình.
Nhìn nhìn người trên giường ngủ trầm mê, liền cong khóe môi nghĩ nghĩ, chính mình đúng lúc có thể chạy tới trong quân họp, sau khi trở về, vừa vặn giữa trưa, vật nhỏ này cũng muốn rời giường rồi, bồi cô ăn cơm trưa, buổi chiều mang theo cô đi ra ngoài đi dạo.
Mấy ngày nay, bọn họ đều không có ở cùng một chỗ, là nên ở chung một chỗ bổ sung thời gian bỏ lỡ này thật tốt rồi.
Tất nhiên, anh còn chuẩn bị một quà tặng rất tốt, muốn tặng cho cô.
Sợ là đến lúc đó, cô sẽ rất thích đi.
Dịch Giản nghĩ đến đây, tâm tình trở nên bay cao, lúc xuống lầu, bước chân đều mang theo vài phần thoải mái.
Phân phó người không được quấy rầy thiếu tướng phu nhân nghỉ ngơi, mới lên xe Từ Ngang, rời đi.
Trong quân.
Dịch Giản họp xong, còn chưa có bước vào văn phòng của mình, liền nhìn thấy sắc mặt Từ Ngang cực kỳ không thích hợp ngăn cản anh:“Thiếu tướng......... chuyện đại thiếu gia nhà họ Trác, điều tra ra là ai làm rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro