Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thiếu tướng tính kế [28]
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Chung Tình gật gật đầu, nghe nói anh không có việc gì, cô mới cảm
thấy chính mình như là sống lại, miệng vẫn lặp lại một câu:“Không có
việc gì là tốt rồi......... Không có việc gì là tốt rồi.........”
Từ Ngang rốt cuộc mới hiểu được tình cảm giữa Chung Tình cùng Thiếu tướng, rốt cuộc là như thế nào từng giọt từng giọt xây lên , hiểu Thiếu tướng cho Chung Tình là trời, là tất cả, cũng như Chung Tình cho Thiếu tướng là toàn bộ, là thế giới, là sinh mệnh.
Cho nên, anh liền đứng ở cửa, nhìn Chung Tình bởi vì lo lắng mà mặt mày có chút nhăn nhó, nhẹ giọng nói:“Thiếu tướng phu nhân, vào thăm Thiếu tướng đi.........”
Chung Tình gật gật đầu, sau đó dẫm xuống nền nhà, hướng về phòng bệnh Thiếu tướng đi đến.
Đẩy cửa ra, phòng trong ánh mặt trời yên tĩnh.
Một mảnh sạch sẽ.
Người đàn ông oai phong một cõi kia, dáng vẻ mềm mại mà kinh thế hãi tục, nằm ở nơi đó, im lặng ngủ say , như là một bút bê sứ, tinh xảo, khiến cho người ta liếc mắt một cái, đều cảm thấy, đó là sự tồn tại không chân thực.
Chung Tình cất bước, hướng về bên giường anh đi qua.
Anh sắc mặt tái nhợt, hô hấp hơi dồn dập, cánh môi mím chặt, cái trán hơi nhíu lại, như là đang nằm mơ, mơ thấy thứ gì đó đáng sợ, khóe miệng tràn ra một câu gầm nhẹ:“Tiểu Tình, nằm sấp xuống, có súng.........”
Chung Tình trong giây phút này, bỗng giật mình.
Lòng cô, khó chịu như bị hung hăng đâm trúng.
Cô vươn ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào da thịt anh, phát hiện người đàn ông từng rất ấm áp, lúc này có chút lạnh lẽo, cô nhếch khóe miệng, bắt buộc chính mình cười cười, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, vươn tay, nắm lấy tay anh, siết chặt.
Anh như cảm giác được cô đã đến đây, cái trán hơi giãn ra, cánh môi mím chặt, cũng dần buông lỏng ra, anh cũng nắm tay cô, trên mặt, hiện lên một chút ý cười nhu hòa.
Chung Tình không hề động, chỉ là tùy ý anh gắt gao nắm tay mình, cô nghĩ mình sẽ khóc , nhưng không biết vì sao, đột nhiên gian cô chỉ cảm thấy đôi mắt chua xót, khóc không được, cô chỉ có một cảm giác, đó là, không phải sợ hãi như vậy.
Cô rất sợ chết .
Từ nhỏ đã tạo nên bóng ma trong cô.
Nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy chính mình không sợ .
Có người đàn ông như vậy, bên cạnh mình, vì sao còn phải sợ?
Đến tối, Dịch Giản liền đã tỉnh, có rất nhiều người đến thăm hỏi, đều bị Từ Ngang ngăn ở ngoài cửa, vẫn chưa cho bọn họ tiến vào.
Từ Ngang rốt cuộc mới hiểu được tình cảm giữa Chung Tình cùng Thiếu tướng, rốt cuộc là như thế nào từng giọt từng giọt xây lên , hiểu Thiếu tướng cho Chung Tình là trời, là tất cả, cũng như Chung Tình cho Thiếu tướng là toàn bộ, là thế giới, là sinh mệnh.
Cho nên, anh liền đứng ở cửa, nhìn Chung Tình bởi vì lo lắng mà mặt mày có chút nhăn nhó, nhẹ giọng nói:“Thiếu tướng phu nhân, vào thăm Thiếu tướng đi.........”
Chung Tình gật gật đầu, sau đó dẫm xuống nền nhà, hướng về phòng bệnh Thiếu tướng đi đến.
Đẩy cửa ra, phòng trong ánh mặt trời yên tĩnh.
Một mảnh sạch sẽ.
Người đàn ông oai phong một cõi kia, dáng vẻ mềm mại mà kinh thế hãi tục, nằm ở nơi đó, im lặng ngủ say , như là một bút bê sứ, tinh xảo, khiến cho người ta liếc mắt một cái, đều cảm thấy, đó là sự tồn tại không chân thực.
Chung Tình cất bước, hướng về bên giường anh đi qua.
Anh sắc mặt tái nhợt, hô hấp hơi dồn dập, cánh môi mím chặt, cái trán hơi nhíu lại, như là đang nằm mơ, mơ thấy thứ gì đó đáng sợ, khóe miệng tràn ra một câu gầm nhẹ:“Tiểu Tình, nằm sấp xuống, có súng.........”
Chung Tình trong giây phút này, bỗng giật mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lòng cô, khó chịu như bị hung hăng đâm trúng.
Cô vươn ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào da thịt anh, phát hiện người đàn ông từng rất ấm áp, lúc này có chút lạnh lẽo, cô nhếch khóe miệng, bắt buộc chính mình cười cười, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, vươn tay, nắm lấy tay anh, siết chặt.
Anh như cảm giác được cô đã đến đây, cái trán hơi giãn ra, cánh môi mím chặt, cũng dần buông lỏng ra, anh cũng nắm tay cô, trên mặt, hiện lên một chút ý cười nhu hòa.
Chung Tình không hề động, chỉ là tùy ý anh gắt gao nắm tay mình, cô nghĩ mình sẽ khóc , nhưng không biết vì sao, đột nhiên gian cô chỉ cảm thấy đôi mắt chua xót, khóc không được, cô chỉ có một cảm giác, đó là, không phải sợ hãi như vậy.
Cô rất sợ chết .
Từ nhỏ đã tạo nên bóng ma trong cô.
Nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy chính mình không sợ .
Có người đàn ông như vậy, bên cạnh mình, vì sao còn phải sợ?
Đến tối, Dịch Giản liền đã tỉnh, có rất nhiều người đến thăm hỏi, đều bị Từ Ngang ngăn ở ngoài cửa, vẫn chưa cho bọn họ tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro