Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thiếu tướng tính kế [57]
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Editor: May
Trên mặt trắng nõn, còn lộ ra một chút tàn hồng, là dấu vết ngón tay thông suốt của cô lưu lại phía trên, anh cười khẽ: “Cho nên......... Chính em lựa chọn!
Lúc này đây Chung Tình cũng là thật sự không động.
Ngón tay buông cửa ra từng chút một.
Cô có chút vô lực tựa vào trên vách tường, không có đi nhìn anh.
Anh ngược lại châm biếm một chút: “Nếu không muốn đi, vậy ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi, đi ngủ......... Anh không có xuống tay với nhà họ Trác, không có cưỡng chế đuổi bọn họ đi, đã muốn rất cho em mặt mũi, nếu một người làm chuyện, ảnh hưởng anh, anh tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình......... Cho nên, việc này, anh nói rồi, anh đến an bài, nếu em dám can đảm quấy rối, cũng đừng trách anh không khách khí!”
Sau khi nói xong, Dịch Giản lấy từ túi ra tấm vé tàu, để ở trước mặt Chung Tình, “Ngày kia, em liền lên thuyền, đưa em đi Anh quốc!”
Một câu này của anh, nói bằng khinh ngữ xem thường.
Nhưng bất luận kẻ nào, cũng không dám phản kháng quyết đoán.
Toàn thân Chung Tình đều toát đầy mồ hôi, cô đứng ở nơi đó, sợ anh vô cùng, toàn thân không có khí lực, chỉ ngơ ngác nhìn anh xoay người, đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, cô giống như cùng đường, không có lựa chọn nào khác!Đợi sau khi anh hoàn toàn rời đi, lúc này cả người cô mới chậm rãi dán vách tường, ngồi xổm ở trên mặt đất.
Cô vẫn luôn cảm thấy, giờ này khắc này, Dịch Giản giống như là kim cương hoa lệ không có độ ấm......... Lạnh như băng vô tình.........
....................................
Dịch Giản đi ra ngoài rồi, liền cảm thấy toàn thân mình như là hao hết khí lực.
Anh chỉ biết, một khi dính dáng đến chuyện của Chung Hân và Trác Nhiên, cô sẽ quên hết chính mình!
Đó là thói quen cô dưỡng từ nhỏ đến lớn!
Mặc dù hiện tại, đáy lòng của cô, yêu là anh, nhưng lại vẫn có thể không lưu tình chút nào vì hai người bọn họ, thương tổn anh!
Thật ra anh không muốn đối với cô như vậy, anh chưa bao giờ hung dữ với cô, nhưng giờ này khắc này, nếu anh không đối với cô như vậy, thì hình như không còn biện pháp tốt hơn có thể làm!
Thật ra đáy lòng anh, không phải không có liên tục lặp lại nói với chính mình, đừng ghen tị, cô ấy không tin mày, là rất bình thường, muốn bình tĩnh lại, cô là cô gái anh yêu, anh như vậy sẽ làm cô oán hận anh, nói với cô rất tốt, nhưng một tầng lửa giận nơi đáy lòng kia, anh lại không thể nào khống chế được.
Anh đứng ở cửa, mơ hồ có thể cảm giác được âm thanh cô gái trong phòng, đang cúi đầu khóc.
Trên mặt trắng nõn, còn lộ ra một chút tàn hồng, là dấu vết ngón tay thông suốt của cô lưu lại phía trên, anh cười khẽ: “Cho nên......... Chính em lựa chọn!
Lúc này đây Chung Tình cũng là thật sự không động.
Ngón tay buông cửa ra từng chút một.
Cô có chút vô lực tựa vào trên vách tường, không có đi nhìn anh.
Anh ngược lại châm biếm một chút: “Nếu không muốn đi, vậy ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi, đi ngủ......... Anh không có xuống tay với nhà họ Trác, không có cưỡng chế đuổi bọn họ đi, đã muốn rất cho em mặt mũi, nếu một người làm chuyện, ảnh hưởng anh, anh tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình......... Cho nên, việc này, anh nói rồi, anh đến an bài, nếu em dám can đảm quấy rối, cũng đừng trách anh không khách khí!”
Sau khi nói xong, Dịch Giản lấy từ túi ra tấm vé tàu, để ở trước mặt Chung Tình, “Ngày kia, em liền lên thuyền, đưa em đi Anh quốc!”
Một câu này của anh, nói bằng khinh ngữ xem thường.
Nhưng bất luận kẻ nào, cũng không dám phản kháng quyết đoán.
Toàn thân Chung Tình đều toát đầy mồ hôi, cô đứng ở nơi đó, sợ anh vô cùng, toàn thân không có khí lực, chỉ ngơ ngác nhìn anh xoay người, đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nháy mắt, cô giống như cùng đường, không có lựa chọn nào khác!Đợi sau khi anh hoàn toàn rời đi, lúc này cả người cô mới chậm rãi dán vách tường, ngồi xổm ở trên mặt đất.
Cô vẫn luôn cảm thấy, giờ này khắc này, Dịch Giản giống như là kim cương hoa lệ không có độ ấm......... Lạnh như băng vô tình.........
....................................
Dịch Giản đi ra ngoài rồi, liền cảm thấy toàn thân mình như là hao hết khí lực.
Anh chỉ biết, một khi dính dáng đến chuyện của Chung Hân và Trác Nhiên, cô sẽ quên hết chính mình!
Đó là thói quen cô dưỡng từ nhỏ đến lớn!
Mặc dù hiện tại, đáy lòng của cô, yêu là anh, nhưng lại vẫn có thể không lưu tình chút nào vì hai người bọn họ, thương tổn anh!
Thật ra anh không muốn đối với cô như vậy, anh chưa bao giờ hung dữ với cô, nhưng giờ này khắc này, nếu anh không đối với cô như vậy, thì hình như không còn biện pháp tốt hơn có thể làm!
Thật ra đáy lòng anh, không phải không có liên tục lặp lại nói với chính mình, đừng ghen tị, cô ấy không tin mày, là rất bình thường, muốn bình tĩnh lại, cô là cô gái anh yêu, anh như vậy sẽ làm cô oán hận anh, nói với cô rất tốt, nhưng một tầng lửa giận nơi đáy lòng kia, anh lại không thể nào khống chế được.
Anh đứng ở cửa, mơ hồ có thể cảm giác được âm thanh cô gái trong phòng, đang cúi đầu khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro