Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Tìm được đường sống trong chỗ chết (12)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Từ Ngang thầm than oan ức trong lòng, mình đã làm gì đâu, đây là do Chung tiểu thư tự nhào tới cơ mà!
Không liên quan gì tới anh ta cả.
Nhưng có nói thế nào, anh ta cũng không dám giải thích với thiếu tướng, chỉ có thể lúng túng vươn tay muốn kéo Chung Tình ra.
Ai biết tay của anh vừa mới chạm vảo bả vai Chung Tình, một luồng sáng lạnh lẽo từ trong mắt Dịch Giản đã bắn tới!
Doạ Từ Ngang sợ đến mức chỉ có thể buông thõng tay, cả người lui về phía sau từng bức.
Lúc này Chung Tình đã sớm bị doạ đến bể mật, nếu bắt cô nhào vào người thiếu tướng, cô không dám, chỉ có thể nhào vào Từ Ngang theo bản năng, cô cảm nhận được tiếng tim đập của Từ Ngang, cũng có thể nhắc nhở lúc này bản thân mình đã an toàn.
Nhưng chân cô vẫn mềm nhũn, hệt như đang đạp phải khoảng không, cứ run lên không ngừng.
Cánh tay ôm Từ Ngang của cô vẫn luôn run rẩy, rất cả, đều rơi vào trong mắt Dịch Giản.
Dịch Giản ước tới, đi tới phía sau cô, vươn tay, nhẹ nhàng bắt lấy bả vai cô, chậm rãi kéo cánh tay trên người Từ Ngang của cô lại đây.
Động tác của anh rất cẩn thận.
Cho thấy rõ ràng anh đã hối hận.
Từ Ngang vừa thấy Chung Tình đã buông mình ra một chút, anh ta nhân cơ hội tránh khỏi, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chung Tình không có gì để dựa vào, cả người mềm oặt, té xuống đất, Dịch Giản hoảng hốt tiếp lấy cô, cẩn thận kéo cô vào trong ngực.
"Được rồi, không sao..." Anh ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào ngực, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Anh gần như thế, khiến cô vô cùng sợ hãi mà muốn chạy trốn.
Nhưng thân thể của cô lại không còn chút sức lực nào.
Cô còn đag run rẩy, nhưng tiếng khóc đã ngừng lại.
Tay của cô không hề bám lấy Từ Ngang để tìm lấy cảm giác an toàn như một đứa trẻ khi nãy.
Cô chỉ bối tối đặt tay sát hai bên váy.
Sững người bị anh ôm lấy.
Anh hơi run rẩy, cô càng run hơn.
Anh không nói chuyện, nhưng hành động lần này, cô đã sợ anh rồi... Lần này là hoàn toàn sợ anh rồi!
Ánh mắt của anh thoáng hiện chút vẻ ưu thương, chỉ có thể im lặng vuốt ve mái tóc của cô, từng động tác cũng dùng hết sự dịu dàng của bản thân, che chở cho cô, im lặng bảy tỏ sự ân hận của mình...
Không liên quan gì tới anh ta cả.
Nhưng có nói thế nào, anh ta cũng không dám giải thích với thiếu tướng, chỉ có thể lúng túng vươn tay muốn kéo Chung Tình ra.
Ai biết tay của anh vừa mới chạm vảo bả vai Chung Tình, một luồng sáng lạnh lẽo từ trong mắt Dịch Giản đã bắn tới!
Doạ Từ Ngang sợ đến mức chỉ có thể buông thõng tay, cả người lui về phía sau từng bức.
Lúc này Chung Tình đã sớm bị doạ đến bể mật, nếu bắt cô nhào vào người thiếu tướng, cô không dám, chỉ có thể nhào vào Từ Ngang theo bản năng, cô cảm nhận được tiếng tim đập của Từ Ngang, cũng có thể nhắc nhở lúc này bản thân mình đã an toàn.
Nhưng chân cô vẫn mềm nhũn, hệt như đang đạp phải khoảng không, cứ run lên không ngừng.
Cánh tay ôm Từ Ngang của cô vẫn luôn run rẩy, rất cả, đều rơi vào trong mắt Dịch Giản.
Dịch Giản ước tới, đi tới phía sau cô, vươn tay, nhẹ nhàng bắt lấy bả vai cô, chậm rãi kéo cánh tay trên người Từ Ngang của cô lại đây.
Động tác của anh rất cẩn thận.
Cho thấy rõ ràng anh đã hối hận.
Từ Ngang vừa thấy Chung Tình đã buông mình ra một chút, anh ta nhân cơ hội tránh khỏi, nhanh chóng chạy ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Tình không có gì để dựa vào, cả người mềm oặt, té xuống đất, Dịch Giản hoảng hốt tiếp lấy cô, cẩn thận kéo cô vào trong ngực.
"Được rồi, không sao..." Anh ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào ngực, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Anh gần như thế, khiến cô vô cùng sợ hãi mà muốn chạy trốn.
Nhưng thân thể của cô lại không còn chút sức lực nào.
Cô còn đag run rẩy, nhưng tiếng khóc đã ngừng lại.
Tay của cô không hề bám lấy Từ Ngang để tìm lấy cảm giác an toàn như một đứa trẻ khi nãy.
Cô chỉ bối tối đặt tay sát hai bên váy.
Sững người bị anh ôm lấy.
Anh hơi run rẩy, cô càng run hơn.
Anh không nói chuyện, nhưng hành động lần này, cô đã sợ anh rồi... Lần này là hoàn toàn sợ anh rồi!
Ánh mắt của anh thoáng hiện chút vẻ ưu thương, chỉ có thể im lặng vuốt ve mái tóc của cô, từng động tác cũng dùng hết sự dịu dàng của bản thân, che chở cho cô, im lặng bảy tỏ sự ân hận của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro