Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Tôi đang đùa với Dịch Ngạnh Ngạnh 【14】
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Dịch Giản hơi sững người một chút, sau đó lại nghe thấy giọng nói
kinh ngạc của Chung Tình: "Ơ, sao Dịch Ngạnh Ngạnh lại nhỏ đi thế... . . . Còn mềm như vậy, như nước ấy, chẳng lẽ nó còn có thể biến thân sao?"
Dịch Giản không lên tiếng, vẻ mặt có chút khó coi... . . .
===============================================================
Từ ngày đó, Dịch Giản cùng Chung Tình ở bên nhau quả thật rất vui vẻ, đại phu nhân cùng Hà An Viện nơi đó cũng vô cùng yên tĩnh.
Nghe nói, gần đây, Hà An Viện thường chạy ra ngoài, thường xuyên không ở nhà họ Dịch, không có ai biết cô ta đi làm gì.
Dịch Giản và Chung Tình càng thân mật, mọi người nhìn thấy, ai cũng mang dáng vẻ hâm mộ.
Chung Tình cũng không phải là người nhàn rỗi, Dịch Giản không có ở nơi này, cô chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng là rất ổn định, thỉnh thoảng Dịch Giản sẽ mua cho cô chút quà, tất nhiên việc này chỉ là thỉnh thoảng, khác với mỗi ngày đều ở mua, đơn giản cũng là một chút đồ trang sức đeo tay, quần áo linh tinh mà Chung Tình thích, cho nên, mỗi ngày cô đều mặc một bồ quần áo khác nhau.
Không cần phải nói nữ quyến nhà họ Dịch hâm mộ đến đâu, tất nhiên ai cũng khen ngợi Chung Tình, thỉnh thoảng còn gọi cô đi đánh bài, thiếu tướng không có ở đây, tất nhiên cô cũng không còn thú vui gì, liền từ tới.
Gặp nhau cũng là có mục đích, dù sao, cô cũng muốn nghe được chút gì đó từ trong miệng mấy người đó về Hà An Viện.
Chung Tình không gặp Hà An Viện, huống chi, Hà An Viện đã trầm mê, đã từng thần hồn điên đảo vì thiếu tướng, muốn chết muốn sống, hiện tại lại là một chút động tĩnh cũng không có, giống như đã chết tâm, ngược lại khiến cho cô có mấy phần không vui.
Hà An Viện như không tranh sự đời, Chung Tình cũng không thích thái độ này của cô ta.
Cô ta không làm khó, cô phải đối phó với cô ta thế nào đây?
Có điều... . . . Mấy ngày nay, cô đi đánh bài, trò chuyện cùng vài người, lại tán gẫu ra một chút tin tức, Chung Tình không nói lời nào, chẳng qua chỉ nghe, lặng lẽ nhớ thầm.
Tất nhiên có một câu nói, gọi là người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Chung Tình nghe, liền nghĩ, chuyện lần này, dễ làm hơn rất nhiều, nếu như Hà An Viện không muốn làm loạn, như vậy, cô ẽ nghĩ biện pháp, kích cô ra làm loạn... . . . ép cô ta, không thể không làm!
Dịch Giản sợ Chung Tình buồn, tất nhiên cũng để Chung Hân thường tới đây bồi bạn với cô.
Dịch Giản không lên tiếng, vẻ mặt có chút khó coi... . . .
===============================================================
Từ ngày đó, Dịch Giản cùng Chung Tình ở bên nhau quả thật rất vui vẻ, đại phu nhân cùng Hà An Viện nơi đó cũng vô cùng yên tĩnh.
Nghe nói, gần đây, Hà An Viện thường chạy ra ngoài, thường xuyên không ở nhà họ Dịch, không có ai biết cô ta đi làm gì.
Dịch Giản và Chung Tình càng thân mật, mọi người nhìn thấy, ai cũng mang dáng vẻ hâm mộ.
Chung Tình cũng không phải là người nhàn rỗi, Dịch Giản không có ở nơi này, cô chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng là rất ổn định, thỉnh thoảng Dịch Giản sẽ mua cho cô chút quà, tất nhiên việc này chỉ là thỉnh thoảng, khác với mỗi ngày đều ở mua, đơn giản cũng là một chút đồ trang sức đeo tay, quần áo linh tinh mà Chung Tình thích, cho nên, mỗi ngày cô đều mặc một bồ quần áo khác nhau.
Không cần phải nói nữ quyến nhà họ Dịch hâm mộ đến đâu, tất nhiên ai cũng khen ngợi Chung Tình, thỉnh thoảng còn gọi cô đi đánh bài, thiếu tướng không có ở đây, tất nhiên cô cũng không còn thú vui gì, liền từ tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gặp nhau cũng là có mục đích, dù sao, cô cũng muốn nghe được chút gì đó từ trong miệng mấy người đó về Hà An Viện.
Chung Tình không gặp Hà An Viện, huống chi, Hà An Viện đã trầm mê, đã từng thần hồn điên đảo vì thiếu tướng, muốn chết muốn sống, hiện tại lại là một chút động tĩnh cũng không có, giống như đã chết tâm, ngược lại khiến cho cô có mấy phần không vui.
Hà An Viện như không tranh sự đời, Chung Tình cũng không thích thái độ này của cô ta.
Cô ta không làm khó, cô phải đối phó với cô ta thế nào đây?
Có điều... . . . Mấy ngày nay, cô đi đánh bài, trò chuyện cùng vài người, lại tán gẫu ra một chút tin tức, Chung Tình không nói lời nào, chẳng qua chỉ nghe, lặng lẽ nhớ thầm.
Tất nhiên có một câu nói, gọi là người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Chung Tình nghe, liền nghĩ, chuyện lần này, dễ làm hơn rất nhiều, nếu như Hà An Viện không muốn làm loạn, như vậy, cô ẽ nghĩ biện pháp, kích cô ra làm loạn... . . . ép cô ta, không thể không làm!
Dịch Giản sợ Chung Tình buồn, tất nhiên cũng để Chung Hân thường tới đây bồi bạn với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro