Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Tôi không hề nhận lầm người (9)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Từ Ngang đứng bật dậy, đi ra phía ngoài: "Thiếu tướng, giờ tôi sẽ đi bắt cô gái kia tới cho ngài."
"Không, cô ấy sẽ đến." Dịch Giản ngẩng đầu lên, mấp máy môi, ngăn cản Từ Ngang.
Bây giờ cô ấy đã không còn đường lui, Hà An Viện sẽ không bỏ qua cho cô, tiểu thiếu gia cũng sẽ không bỏ qua cho cô, ở nhà họ Dịch, hai kẻ muốn ăn tươi nuốt sống đang vây quanh cô, một muốn ăn thật sạch, một muốn giết chết cô, cô có thể trốn tới nơi nào đây?
Mà cô lại không muốn chết, muốn sống, như vậy bây giờ, cho dù có muốn bình anh vô sự thì cũng là không thể nào, tất nhiên, trừ khi cô dựa vào anh!
Anh sắp xếp thật lâu, thuận nước đẩy thuyển thật lâu, chính là vì muốn đẩy cô tới bên cạnh người mình.
Không có ai có thể ép một người ở lại bên cạnh mình.
Trừ khi... Người kia, chính là cô cam tâm tình nguyện ở lại.
Chỉ có như vậy, cho dù có một ngày không còn vướng những thứ khác, nhưng vẫn còn một thứ cơ bản để lợi dụng lẫn nhau, để cho cả hai ở cùng với nhau.
Dịch Giản lười biếng đổi tư thế, nhắm mắt lại, dáng vẻ cô cùng nhàn rỗi thư thả, chậm rãi, yên lặng chờ cô tới.
.............
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sắp xếp xong rồi sao?"
"Sắp xếp xong cả rồi... Yên tâm, chắc chắn sẽ không xuất hiện chuyện không may nào đâu."
"Được rồi, đợi đến khi thím Trương tới thì sai người đi báo cho tiểu thiếu gia..."
"Được..."
Trong bóng tối, có hai người đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
.............
Đây là cơm và đồ ăn tối nay của cô, tôi để ở chỗ này, bởi vì cô làm tới giờ mới xong nên chỉ có thể ăn cơm muộn thôi." Thím Trương là người trông coi phòng bếp, bà ta cười bíp mắt bưng thức ăn đặt lên bàn.
Chung Tình đang rửa chén, hôm nay cô vẫn cải trang giống như thường, gật đầu rồi mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe: "Lát nữa tôi sẽ ăn cơm, cảm ơn thím Trương, tôi chỉ cần rửa những thứ này nữa thôi."
Thím Trương gật đầu một cái, vội vàng đi ra ngoài.
Mà Chung Tình vẫn tiếp tục cúi đầu, rửa bát, vì lúc này trong phòng bếp đã không còn ai, tất nhiên cô đã có thể ngồi thẳng lưng.
Qua một chút, cuối cùng cô đã giặt xong, còn có cảm giác bụng mình hơi đói, cô dở cơm thím Trương để lại cho mình, không khác gì bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro