Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Tôi muốn cô ấy sống! (11)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
"Ừ." Dịch Giản gật gật đầu, lẳng lặng nhìn Bạc Địch, chậm rãi mở miệng.
Bạc Địch dựng tai lên, thật ra anh không pahri đàn ông nhiều chuyện đâu, nhưng anh thật sự rất tò mò câu chuyện xưa của Dịch Giản.
Dịch Giản nghiêng đầu, nhìn nét mặt Bạc Địch, có phần thâm thúy, vẫn mang theo vẻ phức tạp, kề sát tai anh, thấp giọng mà lại đồng đều ói ra bốn chữ.
"Không thể trả lời."
Nét mặt Bạc Địch lập tức trở nên cứng ngắc.
Rất lâu, mới tình lại, giương mắt, chống lại ánh mắt có phần đùa bỡn của Dịch Giản.
Hiện thực làm anh sững sờ.
Sau 5 giây, Bạc Địch hoàn toàn thanh tỉnh lại.
"Bá" lui về phía sau hai bước, lồng ngực Bạc Địch phập phồng phập phồng, xxx! Anh lại bị đùa giỡn rồi! Thậm chí anh đã quên mất. . . tên đàn ông trước mặt anh này, nhìn thì có vẻ mềm mại không xương, lười nhác, với chuyện gì cũng không để tâm, nhưng mà nội tâm, lại có tính cách vô sỉ nhất trên thế giới này,, đó chính là —— —— có hận tất báo!
Anh nên nghĩ đến từ sớm, Dịch Giản, tuyệt đối sẽ không không tính toán với mình, nhất là tại thời điểm nguy hiểm này, anh lại có thể vì Nghê Y, không tới nơi này trước, cho nên, anh bị mang thù rồi!
Bạc Địch vội "vụt" một cái chạy tới, lập tức đến trước mặt Dịch Giản, vươn tay, chậm rãi kéo cổ áo Dịch Giản lại, rề rà mở miệng, giọng nói vô cùng tinh tế: "Chúng ta, đã lâu không đánh nhau rồi nhỉ? Hở?"
Dịch Giản hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng, vươn tay hất ngón tay trên quần áo mình của Bạc Địch ra, thậm chí còn phủi phủi áo, quay đầu, nhìn Chung Tình, im lặng không lên tiếng.
Bạc Địch vừa muốn phát tác, hiển nhiên anh không phải người chịu khinh bỉ, bị người ta chọc phá như vậy, cũng không thể nhịn xuống được, vừa muốn mở miệng, lại nghe có người đi đến gõ cửa, là Từ Ngang, thấp giọng nói: "Bạc Địch... . . . Nghe quản gia nhà họ Bạc gọi điện thoại nói, cô Nghê Y, đã đốt rụi phòng ngủ của anh. . . Sau đó luôn mồm mắng, đê tiện, vô sỉ, hạ. . . lưu, không biết xấu hổ, mặt người dạ thú!"
Vốn Bạc Địch tính cho Dịch Giản chọc phải phiền phức, nghe vậy liền ngừng lại, hít sâu một hơi, lạnh trừng mắt Từ Ngang, trong lòng nghĩ, hai tên ông chủ lẫn người làm này, thật đúng là người người thay nhau trút giận chọc tức anh, muốn nghĩ tất cả biện pháp để đối phó anh hay sao?
"Cho xin, cậu có thể chỉ truyền lại một nửa tin tức thôi được không, mấy câu mắng chửi đằng sau, cậu có thể nuốt vào đó!"
Bạc Địch dựng tai lên, thật ra anh không pahri đàn ông nhiều chuyện đâu, nhưng anh thật sự rất tò mò câu chuyện xưa của Dịch Giản.
Dịch Giản nghiêng đầu, nhìn nét mặt Bạc Địch, có phần thâm thúy, vẫn mang theo vẻ phức tạp, kề sát tai anh, thấp giọng mà lại đồng đều ói ra bốn chữ.
"Không thể trả lời."
Nét mặt Bạc Địch lập tức trở nên cứng ngắc.
Rất lâu, mới tình lại, giương mắt, chống lại ánh mắt có phần đùa bỡn của Dịch Giản.
Hiện thực làm anh sững sờ.
Sau 5 giây, Bạc Địch hoàn toàn thanh tỉnh lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bá" lui về phía sau hai bước, lồng ngực Bạc Địch phập phồng phập phồng, xxx! Anh lại bị đùa giỡn rồi! Thậm chí anh đã quên mất. . . tên đàn ông trước mặt anh này, nhìn thì có vẻ mềm mại không xương, lười nhác, với chuyện gì cũng không để tâm, nhưng mà nội tâm, lại có tính cách vô sỉ nhất trên thế giới này,, đó chính là —— —— có hận tất báo!
Anh nên nghĩ đến từ sớm, Dịch Giản, tuyệt đối sẽ không không tính toán với mình, nhất là tại thời điểm nguy hiểm này, anh lại có thể vì Nghê Y, không tới nơi này trước, cho nên, anh bị mang thù rồi!
Bạc Địch vội "vụt" một cái chạy tới, lập tức đến trước mặt Dịch Giản, vươn tay, chậm rãi kéo cổ áo Dịch Giản lại, rề rà mở miệng, giọng nói vô cùng tinh tế: "Chúng ta, đã lâu không đánh nhau rồi nhỉ? Hở?"
Dịch Giản hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng, vươn tay hất ngón tay trên quần áo mình của Bạc Địch ra, thậm chí còn phủi phủi áo, quay đầu, nhìn Chung Tình, im lặng không lên tiếng.
Bạc Địch vừa muốn phát tác, hiển nhiên anh không phải người chịu khinh bỉ, bị người ta chọc phá như vậy, cũng không thể nhịn xuống được, vừa muốn mở miệng, lại nghe có người đi đến gõ cửa, là Từ Ngang, thấp giọng nói: "Bạc Địch... . . . Nghe quản gia nhà họ Bạc gọi điện thoại nói, cô Nghê Y, đã đốt rụi phòng ngủ của anh. . . Sau đó luôn mồm mắng, đê tiện, vô sỉ, hạ. . . lưu, không biết xấu hổ, mặt người dạ thú!"
Vốn Bạc Địch tính cho Dịch Giản chọc phải phiền phức, nghe vậy liền ngừng lại, hít sâu một hơi, lạnh trừng mắt Từ Ngang, trong lòng nghĩ, hai tên ông chủ lẫn người làm này, thật đúng là người người thay nhau trút giận chọc tức anh, muốn nghĩ tất cả biện pháp để đối phó anh hay sao?
"Cho xin, cậu có thể chỉ truyền lại một nửa tin tức thôi được không, mấy câu mắng chửi đằng sau, cậu có thể nuốt vào đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro