Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Uống thuốc này đi 【9】
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Nói xong, mắt của cô cũng đong đầy nước mắt, vẫn không muốn mình khuất phục, nhưng lần này, cô không thể khống chế nữa.
Cô không muốn khuất phục, cô càng muốn đánh bại Dịch Giản, nhưng là những đạo lý kia, những thứ khế ước kia, thì có ích lợi gì?
Cô đang sợ... . . . Cô sợ khi phát hiện tại mình không có bất cứ thứ gì, mọi thứ mà cô sắp xếp cứ anh bóp chết hết thảy như thế.
Chung Tình nhìn thẳng vào mắtDịch Giản, hệt như đang muốn tìm ra chút yếu mềm và thoả hiệp từ trong ánh mắt của anh.
Nhưng rất lâu sau... . . . anh vẫn lẳng lặng như thế.
Cô không hiểu nổi, tại sao, một người đàn ông lại có thể hờ hững như thế!
Dịch Giản hơi híp híp mắt, nhìn chằm chằm vào Chung Tình.
"Quả thật là như thế, thật ra thì, cô cũng không muốn đứa bé này... . . . Cô chỉ muốn sống, ngươi muốn chỗ ngồi tiểu thiếu phu nhân nhà họ Dịch! Cô muốn vinh hoa phú quý! Lục tiểu thư nhà họ Chung giỏi về lập mưu, có thể từ một kẻ đê tiện bò đến vị trí con gái cưng của nhà họ Chung, thủ đoạn phải rất lợi hại, hành động cũng rất tàn nhẫn! Không tiếc lợi dụng cả cốt nhục của mình, có phải không?!"
Giọng Dịch Giản rất ôn hoà.
Sắc mặt của Chung Tình tái nhợt hơn, anh nói đúng, cô là lợi dụng đứa bé này, nhưng, cô cũng không hề định vứt bỏ nó.
Bọn họ, dù vinh hay nhục cũng sẽ cùng tồn tại, cô sẽ không như mẹ của mình, chỉ vì lợi ích cá nhân mà bỏ cô lại.
Môi của cô run rẩy hạ xuống, nhìn Dịch Giản nhẹ giọng nói: "Thiếu tướng nói rất đúng... . . . Có điều, Chung Tình không có lựa chọn nào khác."
Cô thừa nhận một cách tự nhiên như thế.
Lại khiến vẻ mặt Dịch Giản nghiêm trọng hơn.
Nếu so về mặt tàn nhẫn, anh còn tàn nhẫn hơn cả cô.
Nhưng, hai kẻ tàn nhẫn gặp nhau, anh hữu tình, cô vô tình, thế nhưng anh lại ngoan bất quá cô.
Anh nghĩ, những lần trước đều là cô đặt điều kiện với anh, còn lần này, có lẽ... . . . Đến phiên, anh đặt điều kiện với cô.
"Nhưng, con của tôi, không thể mang tên kẻ khác."
Điều này cũng không ra thể thống gì, con của anh, còn là em trai của Dịch Hân, sao có thể Dịch Hân là cha, mà còn gọi anh là ông nữa?
Chung Tình cho rằng Dịch Giản muốn con của cô, cô hốt hoảng lui từng bước, trong lúc nhất thời, cũng không phải xin tha thứ bằng cách nào, cô cũng đã nói, sinh con xong cô vẫn có thể dâng mình cho anh... . . . Anh còn muốn như thế nào nữa? ----
Cô không muốn khuất phục, cô càng muốn đánh bại Dịch Giản, nhưng là những đạo lý kia, những thứ khế ước kia, thì có ích lợi gì?
Cô đang sợ... . . . Cô sợ khi phát hiện tại mình không có bất cứ thứ gì, mọi thứ mà cô sắp xếp cứ anh bóp chết hết thảy như thế.
Chung Tình nhìn thẳng vào mắtDịch Giản, hệt như đang muốn tìm ra chút yếu mềm và thoả hiệp từ trong ánh mắt của anh.
Nhưng rất lâu sau... . . . anh vẫn lẳng lặng như thế.
Cô không hiểu nổi, tại sao, một người đàn ông lại có thể hờ hững như thế!
Dịch Giản hơi híp híp mắt, nhìn chằm chằm vào Chung Tình.
"Quả thật là như thế, thật ra thì, cô cũng không muốn đứa bé này... . . . Cô chỉ muốn sống, ngươi muốn chỗ ngồi tiểu thiếu phu nhân nhà họ Dịch! Cô muốn vinh hoa phú quý! Lục tiểu thư nhà họ Chung giỏi về lập mưu, có thể từ một kẻ đê tiện bò đến vị trí con gái cưng của nhà họ Chung, thủ đoạn phải rất lợi hại, hành động cũng rất tàn nhẫn! Không tiếc lợi dụng cả cốt nhục của mình, có phải không?!"
Giọng Dịch Giản rất ôn hoà.
Sắc mặt của Chung Tình tái nhợt hơn, anh nói đúng, cô là lợi dụng đứa bé này, nhưng, cô cũng không hề định vứt bỏ nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ, dù vinh hay nhục cũng sẽ cùng tồn tại, cô sẽ không như mẹ của mình, chỉ vì lợi ích cá nhân mà bỏ cô lại.
Môi của cô run rẩy hạ xuống, nhìn Dịch Giản nhẹ giọng nói: "Thiếu tướng nói rất đúng... . . . Có điều, Chung Tình không có lựa chọn nào khác."
Cô thừa nhận một cách tự nhiên như thế.
Lại khiến vẻ mặt Dịch Giản nghiêm trọng hơn.
Nếu so về mặt tàn nhẫn, anh còn tàn nhẫn hơn cả cô.
Nhưng, hai kẻ tàn nhẫn gặp nhau, anh hữu tình, cô vô tình, thế nhưng anh lại ngoan bất quá cô.
Anh nghĩ, những lần trước đều là cô đặt điều kiện với anh, còn lần này, có lẽ... . . . Đến phiên, anh đặt điều kiện với cô.
"Nhưng, con của tôi, không thể mang tên kẻ khác."
Điều này cũng không ra thể thống gì, con của anh, còn là em trai của Dịch Hân, sao có thể Dịch Hân là cha, mà còn gọi anh là ông nữa?
Chung Tình cho rằng Dịch Giản muốn con của cô, cô hốt hoảng lui từng bước, trong lúc nhất thời, cũng không phải xin tha thứ bằng cách nào, cô cũng đã nói, sinh con xong cô vẫn có thể dâng mình cho anh... . . . Anh còn muốn như thế nào nữa? ----
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro