[Tinh Tế] Vườn Thú Số Một Ở Tinh Tế

Giao Tiếp Bằng...

2025-01-03 23:43:09

Chẳng lẽ là do Ô Tuyết Lang miễn dịch với thuốc mê, cho nên sói con di truyền gen của sói mẹ cũng có tỷ lệ kháng thuốc mê nhất định?

Bây giờ cũng không phải lúc nói những chuyện này, Mộc Linh xắn tay áo lên, trực tiếp nói: "Không sao, anh Nguỵ, anh đi lấy cho tôi một lon cá hộp."

Lúc này Hạng Biệt đứng dậy, trên tay anh ta đang cầm một lon cá hộp đã mở nắp, cau mày nói: "Đã thử rồi, không dụ được nó ra."

Mộc Linh tiến lên nhận lấy lon cá hộp, sau đó xua tay với hai người đàn ông: "Hai người đã bị sói con ghi hận rồi, ở lại đây nó càng không ra ngoài đâu, hai người ra ngoài đi, đóng cửa lại, để đây cho tôi."

Nguỵ Ly lo lắng: "Viện trưởng, cô được không đấy?"

Mộc Linh: "Viện trưởng ghét nhất là nghe hai chữ 'được không', viện trưởng đây lợi hại lắm!"

Nguỵ Ly: "..."

Hạng Biệt nhắc nhở Mộc Linh: "Cô mặc đồ bảo hộ vào đi."

Mộc Linh gật đầu, giục hai người: "Đi đi đi."

Đợi Hạng Biệt và Nguỵ Ly rời đi, Mộc Linh mặc đồ bảo hộ vào, nhưng không đi xem sói con, mà đi về phía khu vực phòng bệnh.

Quả nhiên, Kỳ Lân trong lồng vẫn đang cào cửa sắt, trông nó rất bồn chồn, sức lực cũng rất lớn, Mộc Linh để ý thấy, băng gạc trên móng vuốt phải của Kỳ Lân đã hơi lỏng ra.

Mộc Linh vội vàng ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Kỳ Lân, nhẹ nhàng gọi: "Kỳ Lân, lại đây."

Con hổ hung dữ màu vàng kim gầm gừ đi tới, cơ thể to lớn của nó áp sát vào song sắt, gầm lên giận dữ với Mộc Linh: "Gừ!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộc Linh thò tay vào một chút, Kỳ Lân ngửi ngón tay của cô, không có tấn công cô...

Mộc Linh vuốt ve bộ lông khô ráo của con hổ, cô nhẹ nhàng dỗ dành: "Là tiếng động bên ngoài làm em khó chịu sao? Kỳ Lân đừng sợ, anh Hạng và anh Nguỵ không phải đang làm hại sói con, là sói con quá nghịch ngợm, bây giờ bọn họ đã ra ngoài rồi, ở đây chỉ còn chị thôi."

Có một câu thành ngữ là giết gà dọa khỉ, ý nói là trước mặt con khỉ giết con gà, con khỉ bị dọa sợ, từ nay về sau sẽ không dám không nghe lời nữa.

Tình huống bây giờ cũng gần giống như vậy, tuy Kỳ Lân không quen biết sói con, nhưng nó nghe thấy tiếng Hạng Biệt và Nguỵ Ly ở bên ngoài "vây công" sói con, điều này khiến nó có cảm giác bị uy hiếp, bị đe dọa, cho nên nó mới trở nên tức giận, sợ hãi, biểu hiện ra tính công kích và phản kháng, cho nên nó mới cào cửa.

Bây giờ Mộc Linh đang dỗ dành nó.

Mộc Linh rất kiên nhẫn, lúc đầu Kỳ Lân vẫn còn gầm gừ, Mộc Linh nhẹ nhàng xoa đầu nó, nhéo tai nó, đặt tay lên cổ nó, gãi cổ nó.

Cuối cùng sau khi dỗ dành gần năm phút, con hổ sắp mất kiểm soát, rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại, mãi đến khi Kỳ Lân chịu ngồi xuống, chịu nằm xuống, Mộc Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Kỳ Lân ngoan rồi, chị đi xem sói con đây, sói con bây giờ chắc cũng rất sợ hãi."

Mộc Linh nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra ngoài, Kỳ Lân nhìn theo hướng Mộc Linh rời đi, vẫy đuôi không nhúc nhích.

...

Sói con vẫn trốn dưới gầm tủ thuốc không chịu ra, nhưng tiếng kêu run rẩy của nó đã nhỏ hơn, điều này chứng tỏ thể lực của nó đã bắt đầu suy yếu.

Mộc Linh không ép nó, bây giờ sói con đã bị kích động rồi, nó cần thời gian để tự mình bình tĩnh lại.

Mộc Linh đẩy lon cá hộp vào gầm tủ, sau đó lại dùng bát nhỏ sạch sẽ, lấy một ít nước ấm, cũng đẩy vào trong, sau đó cô ngồi xuống ghế sofa chờ đợi.

Sói con bị thương nặng thật ra sớm đã không còn sức lực, nhưng bản năng cầu sống khiến nó không dám lơ là, nó vẫn luôn núp ở góc trong cùng của gầm tủ, run rẩy, cuộn tròn người lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Tinh Tế] Vườn Thú Số Một Ở Tinh Tế

Số ký tự: 0