[Tinh Tế] Vườn Thú Số Một Ở Tinh Tế
Rắc Rối Giữa Đê...
2025-01-03 23:43:09
"Chị, chị giúp em một việc được không, cái 'Thanh Chước' kia chị có biết không, chính là Ô Tuyết Lang ấy, trước kia hai người là đồng nghiệp cũ..."
"Kiểu là, nếu nó quay lại tìm em, chị có thể ra mặt, giúp em dọa nó một chút được không, chỉ cần dọa nó bỏ đi là được, nó năm tuổi, chị tám tuổi, chị lớn hơn nó, nó nhất định sẽ sợ chị..."
"Chị, chị gái tốt của em, chị Lân, được hay không chị lên tiếng một cái đi, sau khi thành công em sẽ trả chị hai lon cá hộp!"
"Ba lon? Năm lon? Mười lon!"
Hạng Biệt: "..."
Đây chính là mối quan hệ trong miệng cô sao?
Để Thú Liệt Hổ đi uy hiếp Ô Tuyết Lang?
Nếu như sai khiến được cũng không phải là không được, nhưng mà...
Hạng Biệt lại nhìn Kỳ Lân, chỉ thấy Kỳ Lân duỗi lưng một cái, có lẽ là tưởng Mộc Linh đang chơi với nó, nhàm chán vẫy đuôi, lăn lộn một vòng bên cạnh Mộc Linh, sau đó vùi đầu vào lòng Mộc Linh, liếm miệng lại ngủ tiếp.
Hạng Biệt không nhịn được lặng lẽ lên tiếng: "Mối quan hệ của cô sắp lười thành heo rồi, thật sự đáng tin sao?"
Mộc Linh: "..."
Mộc Linh vội vàng che tai Kỳ Lân, lên án Hạng Biệt: "Anh Hạng, sao anh lại nói như vậy trước mặt con nít!"
Nói xong, Mộc Linh lại cúi đầu, ghé vào tai Kỳ Lân lẩm bẩm: "Kỳ Lân đừng nghe, là đánh giá xấu!"
Chuyện của sói con, còn phải bàn bạc kỹ hơn, dù sao tối nay sói mẹ không thể nào tìm đến được, Hạng Biệt để Mộc Linh về ngủ trước.
Mộc Linh cũng không cố, tối hôm qua cô đã thức trắng đêm, tối nay nhất định là không chịu đựng nổi.
Kết quả Mộc Linh cảm giác mình vừa nhắm mắt, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo đó là tiếng gọi đầy lo lắng của Nguỵ Ly: "Viện trưởng, viện trưởng!"
Mộc Linh mơ màng mở mắt ra, nhìn thời gian trên quang não, 1 giờ 30 phút sáng.
Cô uể oải lên tiếng: "Có chuyện gì vậy?"
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Nguỵ Ly: "Viện trưởng, sói con xảy ra chuyện rồi!"
"!"
Mộc Linh lập tức tỉnh ngủ, cầm áo khoác lên chạy ra ngoài!
...
Tầng một.
"Gừ... gừ..."
"Rầm! Rầm!"
Chưa đến trạm thú y, Mộc Linh đã nghe thấy tiếng sói tru đứt quãng truyền ra từ bên trong, còn có tiếng va chạm vào song sắt, đợi đến khi cô đi vào thì thấy, trời ơi, đại náo thiên cung à?
Sói con vốn đang truyền dịch trên bàn mổ đã không thấy bóng dáng, trên mặt đất toàn là máu, còn có cả mảnh vỡ của chai truyền dịch, cùng với dịch truyền chảy lênh láng khắp nơi.
Những dụng cụ phẫu thuật trên xe đẩy cũng bị đổ hết xuống đất, trên bàn dù là thuốc men hay cốc chén, tất cả đều rơi hết xuống đất, bên trong phòng bệnh dành cho thú cưng còn truyền đến tiếng gầm gừ bực bội của Kỳ Lân, cùng với tiếng nó cào vào song sắt.
Mộc Linh trực tiếp choáng váng, cô ngơ ngác nhìn Hạng Biệt đang ngồi xổm bên cạnh tủ thuốc, nhìn vào gầm tủ.
Hạng Biệt chú ý tới ánh mắt của cô, quay đầu lại giải thích: "Nó ở trong đó."
Mộc Linh: "..."
Mộc Linh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa là ngất xỉu: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nguỵ Ly liên tục xin lỗi: "Viện trưởng, đều tại tôi, tôi chỉ là chợp mắt một lát, không ngờ sói con lại tỉnh nhanh như vậy, còn nhảy từ trên bàn mổ xuống, tôi muốn bắt nó lại, nhưng mà nó quá trơn, tôi không bắt được, anh Hạng nghe thấy tiếng động xuống giúp tôi, nhưng mà sói con đã chui vào gầm tủ, thế nào cũng không chịu ra, bây giờ tôi rất lo lắng, vết thương của nó có thể đã bị rách rồi..."
Mộc Linh: "..."
Trán Mộc Linh âm thầm thấy đau nhức, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi của Nguỵ Ly như muốn tự tát mình một cái, Mộc Linh cũng không tiện nói gì, Nguỵ Ly hôm nay cũng đã bận rộn cả ngày, lúc trực đêm chợp mắt một lát cũng là chuyện bình thường, tối hôm qua Mộc Linh trông Kỳ Lân cũng có chợp mắt, chủ yếu là sói con vốn dĩ không nên tỉnh dậy vào lúc này, theo lý mà nói, nó phải ngủ ít nhất năm tiếng nữa.
"Kiểu là, nếu nó quay lại tìm em, chị có thể ra mặt, giúp em dọa nó một chút được không, chỉ cần dọa nó bỏ đi là được, nó năm tuổi, chị tám tuổi, chị lớn hơn nó, nó nhất định sẽ sợ chị..."
"Chị, chị gái tốt của em, chị Lân, được hay không chị lên tiếng một cái đi, sau khi thành công em sẽ trả chị hai lon cá hộp!"
"Ba lon? Năm lon? Mười lon!"
Hạng Biệt: "..."
Đây chính là mối quan hệ trong miệng cô sao?
Để Thú Liệt Hổ đi uy hiếp Ô Tuyết Lang?
Nếu như sai khiến được cũng không phải là không được, nhưng mà...
Hạng Biệt lại nhìn Kỳ Lân, chỉ thấy Kỳ Lân duỗi lưng một cái, có lẽ là tưởng Mộc Linh đang chơi với nó, nhàm chán vẫy đuôi, lăn lộn một vòng bên cạnh Mộc Linh, sau đó vùi đầu vào lòng Mộc Linh, liếm miệng lại ngủ tiếp.
Hạng Biệt không nhịn được lặng lẽ lên tiếng: "Mối quan hệ của cô sắp lười thành heo rồi, thật sự đáng tin sao?"
Mộc Linh: "..."
Mộc Linh vội vàng che tai Kỳ Lân, lên án Hạng Biệt: "Anh Hạng, sao anh lại nói như vậy trước mặt con nít!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Mộc Linh lại cúi đầu, ghé vào tai Kỳ Lân lẩm bẩm: "Kỳ Lân đừng nghe, là đánh giá xấu!"
Chuyện của sói con, còn phải bàn bạc kỹ hơn, dù sao tối nay sói mẹ không thể nào tìm đến được, Hạng Biệt để Mộc Linh về ngủ trước.
Mộc Linh cũng không cố, tối hôm qua cô đã thức trắng đêm, tối nay nhất định là không chịu đựng nổi.
Kết quả Mộc Linh cảm giác mình vừa nhắm mắt, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo đó là tiếng gọi đầy lo lắng của Nguỵ Ly: "Viện trưởng, viện trưởng!"
Mộc Linh mơ màng mở mắt ra, nhìn thời gian trên quang não, 1 giờ 30 phút sáng.
Cô uể oải lên tiếng: "Có chuyện gì vậy?"
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Nguỵ Ly: "Viện trưởng, sói con xảy ra chuyện rồi!"
"!"
Mộc Linh lập tức tỉnh ngủ, cầm áo khoác lên chạy ra ngoài!
...
Tầng một.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Gừ... gừ..."
"Rầm! Rầm!"
Chưa đến trạm thú y, Mộc Linh đã nghe thấy tiếng sói tru đứt quãng truyền ra từ bên trong, còn có tiếng va chạm vào song sắt, đợi đến khi cô đi vào thì thấy, trời ơi, đại náo thiên cung à?
Sói con vốn đang truyền dịch trên bàn mổ đã không thấy bóng dáng, trên mặt đất toàn là máu, còn có cả mảnh vỡ của chai truyền dịch, cùng với dịch truyền chảy lênh láng khắp nơi.
Những dụng cụ phẫu thuật trên xe đẩy cũng bị đổ hết xuống đất, trên bàn dù là thuốc men hay cốc chén, tất cả đều rơi hết xuống đất, bên trong phòng bệnh dành cho thú cưng còn truyền đến tiếng gầm gừ bực bội của Kỳ Lân, cùng với tiếng nó cào vào song sắt.
Mộc Linh trực tiếp choáng váng, cô ngơ ngác nhìn Hạng Biệt đang ngồi xổm bên cạnh tủ thuốc, nhìn vào gầm tủ.
Hạng Biệt chú ý tới ánh mắt của cô, quay đầu lại giải thích: "Nó ở trong đó."
Mộc Linh: "..."
Mộc Linh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa là ngất xỉu: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nguỵ Ly liên tục xin lỗi: "Viện trưởng, đều tại tôi, tôi chỉ là chợp mắt một lát, không ngờ sói con lại tỉnh nhanh như vậy, còn nhảy từ trên bàn mổ xuống, tôi muốn bắt nó lại, nhưng mà nó quá trơn, tôi không bắt được, anh Hạng nghe thấy tiếng động xuống giúp tôi, nhưng mà sói con đã chui vào gầm tủ, thế nào cũng không chịu ra, bây giờ tôi rất lo lắng, vết thương của nó có thể đã bị rách rồi..."
Mộc Linh: "..."
Trán Mộc Linh âm thầm thấy đau nhức, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi của Nguỵ Ly như muốn tự tát mình một cái, Mộc Linh cũng không tiện nói gì, Nguỵ Ly hôm nay cũng đã bận rộn cả ngày, lúc trực đêm chợp mắt một lát cũng là chuyện bình thường, tối hôm qua Mộc Linh trông Kỳ Lân cũng có chợp mắt, chủ yếu là sói con vốn dĩ không nên tỉnh dậy vào lúc này, theo lý mà nói, nó phải ngủ ít nhất năm tiếng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro