[Tinh Tế] Vườn Thú Số Một Ở Tinh Tế

Rắc Rối Giữa Đê...

2025-01-03 23:43:09

Hạng Biệt và Mộc Linh đổi chỗ, anh ta ngồi vào ghế lái, Mộc Linh ôm sói con ngồi ở ghế phụ, xe nhanh chóng khởi động.

Quãng đường năm cây số cũng không xa, hai bên nhanh chóng gặp nhau, lúc xuống núi, Hạng Biệt lái xe địa hình dẫn đường phía trước, Nguỵ Ly lái xe của các thầy đi theo phía sau.

Trên đường đi bởi vì đường núi khó đi, toàn bộ hành trình Mộc Linh đều cẩn thận bảo vệ sói con, tận lực dùng cơ thể mình làm đệm thịt, để sói con không bị xóc nảy.

Trở lại khu dịch vụ lúc này đã gần mười hai giờ đêm, Nguỵ Ly đi sắp xếp chỗ ở cho các thầy, Mộc Linh và Hạng Biệt thì đi vào vào trạm thú y.

Mộc Linh đặt sói con lên bàn mổ, thấy vết thương không bị nặng thêm, nhanh chóng tiếp tục sát trùng.

Hạng Biệt ở bên cạnh phụ giúp cô, đợi đến khi Mộc Linh xử lý sạch sẽ miệng vết thương, khâu xong, băng bó xong lại truyền dịch cho sói con, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, tháo găng tay ra, dùng đầu ngón tay âu yếm xoa bộ lông mềm mại của sói con.

Hạng Biệt hỏi: "Không sao rồi?"

Mộc Linh cười: "Về cơ bản là không sao rồi, nhưng tối nay vẫn phải trông chừng, sợ có bất trắc gì, sau này thì thay thuốc định kỳ, động vật nhỏ hồi phục tốt hơn động vật trưởng thành, thay thuốc một tuần, về cơ bản là có thể khỏi bảy tám phần."

Hạng Biệt nghe vậy lại nhíu mày: "Một tuần?"

Mộc Linh nhìn anh ta: "Hửm?"

Hạng Biệt nói: "Trong vòng 24 tiếng, bất kể sống chết, sói con phải được thả về."

Mộc Linh: "..."

Hạng Biệt: "Lúc chúng ta phát hiện ra sói con, nó đã bị mắc kẹt trên cành cây, lúc đó sói mẹ ở bên cạnh muốn tha nó ra, sói con cứ kêu gào, tôi sợ nó cắn chết sói con, nên đã bắn nó một phát thuốc mê, kết quả phát súng đó vô dụng, đợi đến khi sói mẹ đứng dậy tôi mới nhìn rõ, đó là 'Thanh Chước'..."

Mộc Linh khó hiểu: "Thanh Chước?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạng Biệt: "Chiến thú cấp S đã giải ngũ, Ô Tuyết Lang 'Thanh Chước', nó từng bị cá sấu biến dị cắn trên chiến trường, kiểm tra trong cơ thể phát hiện có virus 'Pompire', sau khi chữa khỏi, nó miễn dịch với thuốc mê."

Mộc Linh kinh ngạc: "Vậy nên súng bắn thuốc mê không có tác dụng với sói mẹ, vậy sau đó thì sao?"

"Tôi khiêu khích nó, cố ý dẫn nó đi, để thầy Chu liên lạc với mọi người, tranh thủ thời gian cho mọi người."

Nói đến đây, Hạng Biệt lại nhìn về phía Mộc Linh: "Tuy bây giờ tạm thời đã cắt đuôi được 'Thanh Chước', nhưng nó rất thương con, hơn nữa khứu giác của nó cực kỳ nhạy bén, chưa đến hai mươi bốn tiếng, nó nhất định sẽ tìm đến khu dịch vụ, đến lúc đó nếu không thấy sói con, nó nhất định sẽ tấn công con người."

Sắc mặt Mộc Linh trở nên khó coi: "Nhưng nếu trong vòng 24 tiếng thả sói con về, sau này nó sẽ không thể thay thuốc, tiếp tục lang bạt ở trong núi, rất có thể vết thương sẽ bị nhiễm trùng lần hai, đến lúc đó chúng ta chưa chắc đã cứu được nó."

Hạng Biệt im lặng một lát, sau đó "ừ" một tiếng: "'Thanh Chước' quan trọng hơn sói con."

Nếu phải lựa chọn một trong hai, Hạng Biệt chỉ có thể lựa chọn 'Thanh Chước'.

Mộc Linh lại không thể nào chấp nhận: "Chẳng lẽ không có cách nào vẹn cả đôi đường sao?"

Hạng Biệt không nói gì nữa.

Mộc Linh lại trầm tư một lúc, vỗ đùi một cái: "Có rồi, tôi còn có một mối quan hệ!"

Nói xong, cô lập tức đi vào trong.

Hạng Biệt tưởng Mộc Linh vào trong lấy đồ, ở bên ngoài chờ cô, kết quả đợi mấy phút, Mộc Linh vẫn chưa ra, anh ta đành đi vào.

Ai ngờ vừa đi đến gần phòng bệnh, Hạng Biệt nhìn thấy Mộc Linh đã chui vào trong lồng sắt của Kỳ Lân, cô đang ngồi xổm bên cạnh Kỳ Lân, xoa bóp vai cho Kỳ Lân, vừa xoa bóp vừa nói:

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Tinh Tế] Vườn Thú Số Một Ở Tinh Tế

Số ký tự: 0