[Tinh Tế] Vườn Thú Số Một Ở Tinh Tế
Rắc Rối Giữa Đê...
2025-01-03 23:43:09
Mộc Linh lập tức nín thở, căng thẳng nhìn ra ngoài xe.
Bóng cây đen kịt lay động như ma quỷ, bởi vì hiện tại đã quá muộn, tán cây rậm rạp phía trên che khuất ánh sáng của mặt trăng, Mộc Linh chỉ dựa vào thị lực của mình, rất khó nhìn thấy những nơi xa hơn.
Mộc Linh rất sợ thật sự có bầy sói xuất hiện, vườn thú của bọn họ có bầy sói, tổng cộng tám con, bốn đực bốn cái, mà tám con sói này theo lời anh Nguỵ nói sống thành bầy đàn, hiện tại trong bầy sói có một con sói mẹ và một con sói con mất tích, những con sói khác rất có thể sẽ ngửi thấy mùi mà tìm đến!
Tim Mộc Linh đập rất nhanh, mãi đến mười mấy giây sau, cảm nhận được động tĩnh bên ngoài biến mất, Mộc Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô cúi đầu định tiếp tục sát trùng cho sói con, nhưng đột nhiên, cô rùng mình!
Cô nhìn thấy rồi!
Ngay tại nơi cách cô ước chừng chưa đến mười mét, một đôi đồng tử màu lam băng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đang nhìn chằm chằm cô!
A a a a a a a a! Sói ba thật sự tìm tới cửa rồi!
Mộc Linh vội vàng quay đầu đi! Không thể đối diện, không thể đối diện! Đối với động vật mà nói, đối diện có nghĩa là khiêu khích, nhìn thêm rất có thể sẽ mất mạng!
Mộc Linh vội vàng rụt đầu xuống dưới cửa sổ xe, sau đó duỗi người sờ soạng súng bắn thuốc mê ở ghế sau.
Nếu thật sự là sói ba tìm tới, vậy tuyệt đối sẽ không chỉ đến một mình, có khả năng còn có những con sói khác ở gần đó!
Mộc Linh cũng không dám nhìn, hiện tại cô đang luống cuống tay chân, gắm chặt súng bắn thuốc mê vào lòng, trong lòng âm thầm niệm cách sử dụng súng bắn thuốc mê, lên đạn trước, sau đó nhắm bắn, súng có lực giật, cho nên lúc nhắm bắn... ...
"Cốc cốc."
"A a a a a a a a a!" Tiếng gõ cửa kính đột ngột vang lên, dọa Mộc Linh sợ hãi vội vàng chĩa súng bắn thuốc mê vào cửa sổ xe, cô cũng mặc kệ cửa sổ có đóng hay không, dù sao ngón tay đã đặt lên cò súng, chuẩn bị nổ súng!
Hạng Biệt bên ngoài xe: "..."
"Anh Hạng!" Mộc Linh rốt cuộc nhìn rõ người đứng bên ngoài xe là một người, không phải sói xông lên, cô lúc này mới thả lỏng, vội vàng mở cửa xe: "Anh Hạng, anh dọa chết tôi rồi! Anh mau lên xe đi!"
Hạng Biệt còn chưa kịp nói, cánh tay đã bị cô gái kéo lấy.
Mộc Linh vừa dịch vào trong, vừa cố gắng kéo Hạng Biệt lên xe, sau đó tay kia nhanh nhẹn vòng qua người Hạng Biệt, đóng cửa xe lại, cuối cùng lén lút nhìn ra ngoài.
Hạng Biệt: "..."
Lưng Hạng Biệt áp sát vào lưng ghế, Mộc Linh dựa vào anh ta quá gần, anh ta mím môi, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Có sói!" Mộc Linh nghiêm túc nói!
Hạng Biệt sửng người, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ yên tĩnh, không có gì cả.
Bây giờ bên cạnh Mộc Linh đã có người, khí thế lập tức dâng lên, cô chỉ về một hướng: "Chính là chỗ đó, vừa rồi có một đôi mắt, màu xanh lam u ám, nhất định là sói!"
Hạng Biệt lại nhìn một cái, sau đó nói: "Có lẽ đã đi rồi."
"Vậy mà đi rồi?" Mộc Linh có chút nghi ngờ, lại nhìn xung quanh bốn phương tám hướng, xác định xung quanh thật sự không còn động tĩnh gì khác, mới bĩu môi nói: "Là nhìn thấy anh Hạng anh trở về nên chạy sao?"
Cô nói xong lại vội vàng hỏi Hạng Biệt: "Anh Hạng, vậy sói mẹ đâu?"
"Bị tôi cắt đuôi rồi." Hạng Biệt không nói nhiều, chỉ hỏi: "Nguỵ Ly đâu?"
Mộc Linh nói chuyện Nguỵ Ly dẫn các thầy đi lấy xe ra, Hạng Biệt cau mày: "Đi tìm bọn họ đi, sói mẹ sẽ nhanh chóng quay lại, không nhanh chóng rời khỏi đây, nó sẽ ngửi thấy mùi của sói con."
Bóng cây đen kịt lay động như ma quỷ, bởi vì hiện tại đã quá muộn, tán cây rậm rạp phía trên che khuất ánh sáng của mặt trăng, Mộc Linh chỉ dựa vào thị lực của mình, rất khó nhìn thấy những nơi xa hơn.
Mộc Linh rất sợ thật sự có bầy sói xuất hiện, vườn thú của bọn họ có bầy sói, tổng cộng tám con, bốn đực bốn cái, mà tám con sói này theo lời anh Nguỵ nói sống thành bầy đàn, hiện tại trong bầy sói có một con sói mẹ và một con sói con mất tích, những con sói khác rất có thể sẽ ngửi thấy mùi mà tìm đến!
Tim Mộc Linh đập rất nhanh, mãi đến mười mấy giây sau, cảm nhận được động tĩnh bên ngoài biến mất, Mộc Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô cúi đầu định tiếp tục sát trùng cho sói con, nhưng đột nhiên, cô rùng mình!
Cô nhìn thấy rồi!
Ngay tại nơi cách cô ước chừng chưa đến mười mét, một đôi đồng tử màu lam băng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đang nhìn chằm chằm cô!
A a a a a a a a! Sói ba thật sự tìm tới cửa rồi!
Mộc Linh vội vàng quay đầu đi! Không thể đối diện, không thể đối diện! Đối với động vật mà nói, đối diện có nghĩa là khiêu khích, nhìn thêm rất có thể sẽ mất mạng!
Mộc Linh vội vàng rụt đầu xuống dưới cửa sổ xe, sau đó duỗi người sờ soạng súng bắn thuốc mê ở ghế sau.
Nếu thật sự là sói ba tìm tới, vậy tuyệt đối sẽ không chỉ đến một mình, có khả năng còn có những con sói khác ở gần đó!
Mộc Linh cũng không dám nhìn, hiện tại cô đang luống cuống tay chân, gắm chặt súng bắn thuốc mê vào lòng, trong lòng âm thầm niệm cách sử dụng súng bắn thuốc mê, lên đạn trước, sau đó nhắm bắn, súng có lực giật, cho nên lúc nhắm bắn... ...
"Cốc cốc."
"A a a a a a a a a!" Tiếng gõ cửa kính đột ngột vang lên, dọa Mộc Linh sợ hãi vội vàng chĩa súng bắn thuốc mê vào cửa sổ xe, cô cũng mặc kệ cửa sổ có đóng hay không, dù sao ngón tay đã đặt lên cò súng, chuẩn bị nổ súng!
Hạng Biệt bên ngoài xe: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh Hạng!" Mộc Linh rốt cuộc nhìn rõ người đứng bên ngoài xe là một người, không phải sói xông lên, cô lúc này mới thả lỏng, vội vàng mở cửa xe: "Anh Hạng, anh dọa chết tôi rồi! Anh mau lên xe đi!"
Hạng Biệt còn chưa kịp nói, cánh tay đã bị cô gái kéo lấy.
Mộc Linh vừa dịch vào trong, vừa cố gắng kéo Hạng Biệt lên xe, sau đó tay kia nhanh nhẹn vòng qua người Hạng Biệt, đóng cửa xe lại, cuối cùng lén lút nhìn ra ngoài.
Hạng Biệt: "..."
Lưng Hạng Biệt áp sát vào lưng ghế, Mộc Linh dựa vào anh ta quá gần, anh ta mím môi, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Có sói!" Mộc Linh nghiêm túc nói!
Hạng Biệt sửng người, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ yên tĩnh, không có gì cả.
Bây giờ bên cạnh Mộc Linh đã có người, khí thế lập tức dâng lên, cô chỉ về một hướng: "Chính là chỗ đó, vừa rồi có một đôi mắt, màu xanh lam u ám, nhất định là sói!"
Hạng Biệt lại nhìn một cái, sau đó nói: "Có lẽ đã đi rồi."
"Vậy mà đi rồi?" Mộc Linh có chút nghi ngờ, lại nhìn xung quanh bốn phương tám hướng, xác định xung quanh thật sự không còn động tĩnh gì khác, mới bĩu môi nói: "Là nhìn thấy anh Hạng anh trở về nên chạy sao?"
Cô nói xong lại vội vàng hỏi Hạng Biệt: "Anh Hạng, vậy sói mẹ đâu?"
"Bị tôi cắt đuôi rồi." Hạng Biệt không nói nhiều, chỉ hỏi: "Nguỵ Ly đâu?"
Mộc Linh nói chuyện Nguỵ Ly dẫn các thầy đi lấy xe ra, Hạng Biệt cau mày: "Đi tìm bọn họ đi, sói mẹ sẽ nhanh chóng quay lại, không nhanh chóng rời khỏi đây, nó sẽ ngửi thấy mùi của sói con."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro