Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? ( Bản Dịch )
Mỗi Tháng Hắn C...
Lạp Lạp Tiểu Nam Qua
2024-09-09 00:47:06
Có một đôi giày thể thao, nhưng còn rất mới, dường như chỉ mới đeo có một lần đã bị Hứa Mặc bọc trong màng bọc thực phẩm, bây giờ vẫn còn y như mới.
Ngay cả phần lớn quần áo cũng như vậy.
Hứa Uyển Đình đứng trong phòng, hồi tưởng lại cuộc sống ở đây của Hứa Mặc trong bốn năm qua, nhớ lại từng chi tiết một khi mình trông thấy Hứa Mặc.
Bỗng nhiên chị ta cảm thấy lạnh lẽo, cả người như rơi vào hầm băng.
"Bốn năm qua, có lẽ bố mẹ đều chẳng mua gì cho hắn! Căn phòng này vốn dĩ là phòng bảo mẫu! Chị em chúng ta không mua gì đã đành, ngươi không mua, chắc chắn em hai em ba cũng không, em năm lại càng không!" Hứa Uyển Đình hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân buốt giá.
"Vậy hắn đến nhà chúng ta… Để làm gì?"
Hứa Phán Đễ trả lời: "Biết đâu bố mẹ đã cho hắn một ít tiền để hắn tự mua, chính hắn không mua còn oán trách ai?"
"Không, chắc chắn bố mẹ chẳng cho hắn được bao nhiêu tiền! Ta nhớ mẹ từng nói sợ hắn học thói hư tật xấu, gây chuyện bên ngoài, mỗi tháng chỉ cho hắn đủ tiền ăn cơm! Mẹ còn hỏi chú Triệu, nên cho một đứa trẻ bình thường bao nhiêu tiền? Chú Triệu nói mỗi tháng năm trăm tệ là đủ, thế nên mỗi tháng mẹ đều cho hắn năm trăm tệ!"
Hứa Uyển Đình nói xong, hít sâu một hơi: “Mấy năm nay, hẳn là mẹ không tăng tiền tiêu vặt cho hắn đâu! Chắc chắn không tăng! Tất cả đều từ phòng tài vụ của gia đình, mẹ nhất định chưa đến phòng tài vụ!"
"Mỗi tháng năm trăm tệ?" Chị tư Hứa Phán Đễ cũng sợ đến ngây người, trừng to mắt: "Thật hay giả vậy? Một tháng mẹ chỉ cho hắn năm trăm tệ tiền tiêu vặt thôi sao?"
"Ta đi hỏi mẹ là biết ngay thôi!" Hứa Uyển Đình cũng không tin có chuyện như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên vô cùng hoảng hốt.
Cộng thêm bản thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ mấy ngày trước Hứa Mặc lấy ra, xem ra chuyện này không bình thường chút nào.
Dường như tất cả mọi người trong nhà đều cắt đứt liên lạc với hắn.
Chị ta nhanh chóng bước ra ngoài.
"Uyển Đình, trong phòng có thông tin liên lạc của hắn không?"
Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh đang ăn điểm tâm, thấy hai người đi ra thì nhíu mày hỏi.
Hứa Uyển Đình nhìn bố mẹ, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Không có! Chúng ta tìm khắp phòng vẫn không thấy số điện thoại của hắn!"
"Khốn nạn! Tên nghịch tử này muốn khiến ta tức chết sao?" Tạ Băng Diễm bỗng nhiên nổi giận.
Hứa Uyển Đình nhìn chị tư Hứa Phán Đễ, sau đó mở miệng: "Mẹ! Bốn năm qua, mỗi tháng mẹ cho Hứa Mặc bao nhiêu tiền tiền tiêu vặt? Hắn có tiền sinh hoạt bên ngoài không?"
"Chuyện này…" Tạ Băng Diễm còn đang tức giận, nghe vậy thì nhíu mày: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Không phải bây giờ hắn chưa trở về sao?"
"Ta chỉ tò mò trên người hắn có tiền không thôi? Bố mẹ cho hắn bao nhiêu tiền? Mà khiến hắn to gan như vậy?" Hứa Uyển Đình nói.
Tạ Băng Diễm nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu nhìn Hứa Đức Minh: "Hứa Đức Minh, mỗi tháng ngươi cho hắn bao nhiêu tiền? Bây giờ trên người hắn còn bao nhiêu?"
"Không phải ngươi mới là người cho tiền hắn sao?" Hứa Đức Minh hỏi: "Ngươi chủ nội, ta chủ ngoại, đã sớm thống nhất như vậy rồi mà!"
"Ngươi không cho hắn tiền?" Tạ Băng Diễm kinh ngạc.
"Ta lấy đâu ra thời gian cho hắn tiền? Ta ngày nào cũng bận rộn chuyện công ty, vội đến sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không rảnh mà quản chuyện trong nhà! Trong nhà có tài vụ, ngươi hỏi tài vụ là được!" Hứa Đức Minh nói.
Tạ Băng Diễm hơi không tin ông ta không cho Hứa Mặc tiền, cả giận nói: "Nếu trên người hắn không có tiền, hắn dám bỏ nhà đi chắc? Kiểu gì trên người hắn cũng không thiếu tiền!"
Nói xong, bà ta cầm điện thoại gọi một cuộc: “A lô, Tiểu Lý, mỗi tháng bên tài vụ các ngươi cho thằng nhóc kia bao nhiêu tiền? Ý là mỗi tháng Hứa Mặc nhận được bao nhiêu tiền ấy?"
"Cái gì? À ừ, ta hiểu rồi? Ngươi chắc chắn chứ?" Trên mặt Tạ Băng Diễm thoáng qua một tia giật mình.
"Chắc chắn! Bà chủ, theo chỉ thị của bà, vẫn luôn là năm trăm tệ một tháng! Mấy năm nay chưa từng thay đổi!" Người trong điện thoại nói.
"À thế à! Ta hiểu rồi!" Tạ Băng Diễm cúp điện thoại, nhíu mày.
"Bao nhiêu?" Hứa Uyển Đình nhìn chằm chằm mẹ mình, sắc mặt khẩn trương.
Tạ Băng Diễm nhìn mọi người, thở dài: “Năm trăm tệ! Tiểu Lý nói, bốn năm qua, đều là năm trăm tệ mỗi tháng! Ta nhớ đúng là mình từng nói những lời này, ta sợ hắn mới trở về dùng tiền vung tay quá trán, thế nên năm trăm tệ có thể kìm chế không để hắn xài tiền bậy bạ!"
"Trời — — "
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít một hơi.
Đặc biệt là Hứa Uyển Đình và Hứa Phán Đễ, trên mặt đều toát lên vẻ chấn kinh.
“Năm trăm tệ? Mỗi tháng cho hắn năm trăm tệ?" Ngay cả Hứa Đức Minh cũng giật mình.
Tạ Băng Diễm cười lạnh: "Chân tay lóng ngóng, cả người toàn là tật xấu, tay chân còn không sạch sẽ, thường xuyên trộm đồ, ta cho hắn năm trăm tệ đã là nhiều lắm rồi! Cũng đâu để hắn chết đói!"
Ngay cả phần lớn quần áo cũng như vậy.
Hứa Uyển Đình đứng trong phòng, hồi tưởng lại cuộc sống ở đây của Hứa Mặc trong bốn năm qua, nhớ lại từng chi tiết một khi mình trông thấy Hứa Mặc.
Bỗng nhiên chị ta cảm thấy lạnh lẽo, cả người như rơi vào hầm băng.
"Bốn năm qua, có lẽ bố mẹ đều chẳng mua gì cho hắn! Căn phòng này vốn dĩ là phòng bảo mẫu! Chị em chúng ta không mua gì đã đành, ngươi không mua, chắc chắn em hai em ba cũng không, em năm lại càng không!" Hứa Uyển Đình hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân buốt giá.
"Vậy hắn đến nhà chúng ta… Để làm gì?"
Hứa Phán Đễ trả lời: "Biết đâu bố mẹ đã cho hắn một ít tiền để hắn tự mua, chính hắn không mua còn oán trách ai?"
"Không, chắc chắn bố mẹ chẳng cho hắn được bao nhiêu tiền! Ta nhớ mẹ từng nói sợ hắn học thói hư tật xấu, gây chuyện bên ngoài, mỗi tháng chỉ cho hắn đủ tiền ăn cơm! Mẹ còn hỏi chú Triệu, nên cho một đứa trẻ bình thường bao nhiêu tiền? Chú Triệu nói mỗi tháng năm trăm tệ là đủ, thế nên mỗi tháng mẹ đều cho hắn năm trăm tệ!"
Hứa Uyển Đình nói xong, hít sâu một hơi: “Mấy năm nay, hẳn là mẹ không tăng tiền tiêu vặt cho hắn đâu! Chắc chắn không tăng! Tất cả đều từ phòng tài vụ của gia đình, mẹ nhất định chưa đến phòng tài vụ!"
"Mỗi tháng năm trăm tệ?" Chị tư Hứa Phán Đễ cũng sợ đến ngây người, trừng to mắt: "Thật hay giả vậy? Một tháng mẹ chỉ cho hắn năm trăm tệ tiền tiêu vặt thôi sao?"
"Ta đi hỏi mẹ là biết ngay thôi!" Hứa Uyển Đình cũng không tin có chuyện như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên vô cùng hoảng hốt.
Cộng thêm bản thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ mấy ngày trước Hứa Mặc lấy ra, xem ra chuyện này không bình thường chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như tất cả mọi người trong nhà đều cắt đứt liên lạc với hắn.
Chị ta nhanh chóng bước ra ngoài.
"Uyển Đình, trong phòng có thông tin liên lạc của hắn không?"
Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh đang ăn điểm tâm, thấy hai người đi ra thì nhíu mày hỏi.
Hứa Uyển Đình nhìn bố mẹ, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Không có! Chúng ta tìm khắp phòng vẫn không thấy số điện thoại của hắn!"
"Khốn nạn! Tên nghịch tử này muốn khiến ta tức chết sao?" Tạ Băng Diễm bỗng nhiên nổi giận.
Hứa Uyển Đình nhìn chị tư Hứa Phán Đễ, sau đó mở miệng: "Mẹ! Bốn năm qua, mỗi tháng mẹ cho Hứa Mặc bao nhiêu tiền tiền tiêu vặt? Hắn có tiền sinh hoạt bên ngoài không?"
"Chuyện này…" Tạ Băng Diễm còn đang tức giận, nghe vậy thì nhíu mày: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Không phải bây giờ hắn chưa trở về sao?"
"Ta chỉ tò mò trên người hắn có tiền không thôi? Bố mẹ cho hắn bao nhiêu tiền? Mà khiến hắn to gan như vậy?" Hứa Uyển Đình nói.
Tạ Băng Diễm nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu nhìn Hứa Đức Minh: "Hứa Đức Minh, mỗi tháng ngươi cho hắn bao nhiêu tiền? Bây giờ trên người hắn còn bao nhiêu?"
"Không phải ngươi mới là người cho tiền hắn sao?" Hứa Đức Minh hỏi: "Ngươi chủ nội, ta chủ ngoại, đã sớm thống nhất như vậy rồi mà!"
"Ngươi không cho hắn tiền?" Tạ Băng Diễm kinh ngạc.
"Ta lấy đâu ra thời gian cho hắn tiền? Ta ngày nào cũng bận rộn chuyện công ty, vội đến sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không rảnh mà quản chuyện trong nhà! Trong nhà có tài vụ, ngươi hỏi tài vụ là được!" Hứa Đức Minh nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Băng Diễm hơi không tin ông ta không cho Hứa Mặc tiền, cả giận nói: "Nếu trên người hắn không có tiền, hắn dám bỏ nhà đi chắc? Kiểu gì trên người hắn cũng không thiếu tiền!"
Nói xong, bà ta cầm điện thoại gọi một cuộc: “A lô, Tiểu Lý, mỗi tháng bên tài vụ các ngươi cho thằng nhóc kia bao nhiêu tiền? Ý là mỗi tháng Hứa Mặc nhận được bao nhiêu tiền ấy?"
"Cái gì? À ừ, ta hiểu rồi? Ngươi chắc chắn chứ?" Trên mặt Tạ Băng Diễm thoáng qua một tia giật mình.
"Chắc chắn! Bà chủ, theo chỉ thị của bà, vẫn luôn là năm trăm tệ một tháng! Mấy năm nay chưa từng thay đổi!" Người trong điện thoại nói.
"À thế à! Ta hiểu rồi!" Tạ Băng Diễm cúp điện thoại, nhíu mày.
"Bao nhiêu?" Hứa Uyển Đình nhìn chằm chằm mẹ mình, sắc mặt khẩn trương.
Tạ Băng Diễm nhìn mọi người, thở dài: “Năm trăm tệ! Tiểu Lý nói, bốn năm qua, đều là năm trăm tệ mỗi tháng! Ta nhớ đúng là mình từng nói những lời này, ta sợ hắn mới trở về dùng tiền vung tay quá trán, thế nên năm trăm tệ có thể kìm chế không để hắn xài tiền bậy bạ!"
"Trời — — "
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít một hơi.
Đặc biệt là Hứa Uyển Đình và Hứa Phán Đễ, trên mặt đều toát lên vẻ chấn kinh.
“Năm trăm tệ? Mỗi tháng cho hắn năm trăm tệ?" Ngay cả Hứa Đức Minh cũng giật mình.
Tạ Băng Diễm cười lạnh: "Chân tay lóng ngóng, cả người toàn là tật xấu, tay chân còn không sạch sẽ, thường xuyên trộm đồ, ta cho hắn năm trăm tệ đã là nhiều lắm rồi! Cũng đâu để hắn chết đói!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro