Chương 28.
2024-11-09 23:02:03
Đêm mười sáu, vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng phía đằng đông. Một vòng tròn đầy đặn viên mãn nhưng nhìn kiểu gì Bảo Ngọc cũng thấy lành lạnh cô đơn.
"Lâm Chính, anh có lạnh không?" Cô hỏi thật lòng.
Nhưng người nào kia lại phì cười. Anh không trả lời chỉ khẽ khàng ngồi xích lại gần cô. Vòng cánh tay qua bờ vai gầy, dịu dàng áp sát cô vào ngực mình.
"Ấm hơn chưa?" Giọng trẩm lắng lướt nhẹ qua vành tai. Bờ môi ấm như mơn trớn ở đó khiến một khoảnh khắc nào đẩy, Bảo Ngọc cứ ngỡ là anh hồn.
Cô cười và nhận ra, anh cố tình hiểu sai thông điệp cô vừa nói. Nhưng như thế này cũng tốt, được dịp nằm vào lòng anh, cùng anh ngắm trăng.
Dưới ánh sáng trăng trắng, mọi vật đều mờ mờ, ảo ảo. Nhìn từ xa như đôi bạn tình e ấp nép sát vào nhau. Cô rúc sâu vào ngực anh, hít hà mùi hương dần phát nghiện: "Hơi anh thật ẩm! Nằm một lần rồi thích nằm mãi thôi!
Không muốn bỏ phí một xíu nào!"
Anh véo chóp mũi cô: "Bậy không! Em còn phải học! Bảo Ngọc, dù anh có thương em nhiều bao nhiều thì anh cũng không thể ở bên em mãi mãi được. Ai rồi cũng có lúc trở về cát bụi. Rủi chẳng may anh đi sớm một bước lấy ai là người chăm sóc cho em? Có được nghề nghiệp trong tay, sau này em sẽ đỡ vất vả!
Các trường đang lục đục gửi giấy báo trúng tuyển. Em coi mình cần gì rút tiền mua là vừa. Đừng để tới lúc đi thiếu trước hụt sau!"
Cô phụng phịu: "Em biết rồi! Cứ như là cha em í nhỉ? Để mai em đi chợ mua thêm cho cả hai đứa!"
"Ừ, nhận giấy báo nhớ nói anh biết liền nha! Anh mở tiệc mừng cô tân sinh viên trường Y Phương Bảo Ngọc."
Cô vòng tay ôm cổ anh, đập trán mình vào trán anh: "Em biết rồi! Anh đừng dặn hoài như vậy! Cứ như sợ em giấu
Cô nói rồi cô quên. Quên liền vào sáng hôm sau.
Cầm giấy báo trúng tuyển Đại học, Bảo Ngọc không biết mình vui hay buồn mà lòng chợt nghèn nghẹn. Cô nhìn chăm chăm vào bốn chữ in hoa thật lâu: GIẤY BÁO TRÚNG TUYỂN
Nơi đáy mắt bống cháy rực một ước mơ nhưng rất nhanh bị một bóng hình dần che khuất. Cô lau khô khóe mắt, xếp nhỏ tờ giấy, nhét sâu vào chiếc ví, kéo giãn cơ mặt tạo nụ cười thật tươi, rồi vui vẻ xách giỏ vào trong.
"Lâm Chính, em đi chợ về rồi nè! Hồm nay, có món cá trích nấu canh chua anh thích nha!"
Ngừng tay cầm cọ, anh đỡ chiếc giỏ bỏ xuống nền, áp bàn tay lớn vào bên má cô, ánh mắt anh chăm chú vào đôi mắt màu mật ấm. Có trời mới biết, hình ảnh cô cầm giấy báo trúng tuyển khóc thầm ở ngoài cổng làm lòng anh
dau nhu the nao?
Dù đã cố gắng xóa hết dấu vết. Nhưng làm sao giấu được nét buồn rười rượi nơi đáy mắt.
"Em khóc đấy à?" Anh miết nhẹ khóe mắt cô.
Cô cười, cầm lấy tay anh: "Bộ anh thấy giống khóc lắm hả?"
"..." Lâm Chính không trả lời. Ánh mắt quấn quýt nơi khóe mắt, hàng mi.
Cô lúc lắc tay anh, nũng nịu: "Không phải em khóc đâu, anh đừng có lo ha. Lúc nãy gió cuốn bụi bay vào mắt em thôi!"
"Thì ra là vậy! Để anh coi hạt bụi nào to gan lớn mật dám lọt vào mắt người anh yêu!" Anh nâng cằm cô, ánh mắt quyến luyến không nỡ nhìn chay bèn cúi đầu dùng môi kiểm tra một hạt bụi cố tình bay lạc. Nói đúng hơn là anh muốn dùng đôi môi ấm của người đàn ông yêu cô tha thiết để lau nước mắt lén khóc thầm cho người con gái anh yêu.
Môi lau đến đâu, lòng đau đến đấy! Bảo Ngọc à, chung quy lại...em vẫn lựa chọn hi sinh tương lai vì anh đúng không? ()
Khuya hôm qua...
"Kỳ Hưng, cậu nói thật cho tôi biết, tiền đâu cậu thanh toán trước hoàn toàn phí điều trị và phẫu thuật cho tôi?"
Kỳ Hưng cười hì hì, vỗ vai Lâm Chính: "Tiền tổ tiên nhà họ Kỳ để dành cháu đích tôn cưới vợ á. Giờ chưa có cô nào, bỏ không thì phí, tôi cho cậu vay, coi như kiếm ít đồng lãi mai mốt mua bỉm cho con luôn!"
Ý tốt. Lòng thành. Thể hiện tình anh em trước sau vẫn đầy. Vậy mà, Kỳ Hưng thấy đôi mắt Lâm Chính tóe lửa giận. Anh ấy chưa kịp nói tiếng nào để bày tỏ sự bất bình thì cổ áo đã bị Lâm Chính xách lên, giọng giận dữ:
"Cậu lấy chiếc thẻ của Bảo Ngọc, đúng không? Tổ tiên nhà họ Kỳ để dành cho cháu đích tôn sao? Bộ cậu tưởng
mat toi mu roi ha?"
Kỳ Hưng trưng ra bộ mặt vô tội: "Thật mà!"
Lâm Chính kéo sát Kỳ Hưng vào người mình, ghìm gan, gằng giọng: "'Cậu lấy từ khi nào?"
"Trước khi lâm chung...mẹ tôi trao nó lại cho tôi!"
Hỏi một nơi trả lời một ngả. Lâm Chính quát lên: "Kỳ Hưng!!!"
Kỳ Hưng cất đi vẻ mặt cười cợt. Anh ấy mạnh mẽ gỡ tay Lâm Chính, nói rõ ràng từng lời: "Cậu đừng khi dễ nhà họ
Kỳ tôi quá!"
Nói hay lắm Kỳ Hưng!
Lâm Chính thôi không làm khó dễ người anh em mình nữa. Anh quay mặt nhìn bầu trời đêm qua ô cửa sổ. Bóng đen bao phủ mịt mùng. Nhìn vào màn tối đó, đáy mắt anh chợt lóe sáng.
Anh tự có cách kiểm tra!
"Thầy nói sao ạ? Giấy báo trúng tuyển đã về trường rồi ạ?"
Giọng thầy Hiệu trưởng phấn khởi: "Về từ chiều hôm qua, có cả em và Bảo Ngọc!"
Lâm Chính vội vã tới trường. Cầm hai phong thư, anh đắn đo một lúc thật lâu, nhét phong bì trường Đại học Mỹ Thuật vào túi, còn phong bì Đại học Y...
"Con nhờ chú tạt qua nhà giúp con!" Lâm Chính cẩm tay chú Năm bảo vệ trường ở gần nhà Bảo Ngọc: "Cháu muốn tạo cho cô ấy một bất ngờ...chú nhớ giữ bí mật nghe!"
"Chú biết rồi! Tụi nhỏ bay thật là, có chút yêu vào cứ rối rít, xoắn xuýt cả lên!" Chú Năm vỗ vai anh cười khà khà, cất phong thư cẩn thận vào túi.
Lâm Chính gãi đầu, cười hiền khô: "Dạ, cháu cảm ơn chú!"
Chú Năm vừa quay đi, nụ cười hiền trên môi Lâm Chính cũng tắt. Anh vội vàng đến nhà Bảo Ngọc như đã hẹn.
Hôm nay, cô đi chợ đãi anh bữa cơm nhà gọi là lưu giữ mùi vị quê hương để mai mốt hai đứa lên thành phố học mỗi lần ăn cơm phố sẽ nhớ đến bữa cơm quê.
Thời gian chờ cô, anh pha màu vẽ tranh. Vẫn là những bức tranh nơi triển đổi thắm vàng màu hoa kỉ niệm. Vẫn cô gái nhỏ trong tà áo dài trắng. Nhưng thông qua nét cọ tài hoa của anh, bao nhiêu bức tranh là bấy nhiêu sắc màu lung linh, trong trẻo như nụ cười cô thiếu nữ. Một nụ cười an nhiên, không lần chút tạp niệm muộn phiền.
Ấy vậy mà...
"Bảo Ngọc, giấy báo trúng tuyển của con đây!"
"Suyt, chú nói nhỏ thôi!" Bảo Ngọc liền nhìn vào nhà, rồi nói với chú Năm: "Cháu muốn tặng Lâm Chính một niềm vui bất ngờ nên chú giữ bí mật nghen!"
Trong nhà, Lâm Chính cầm luôn cây cọ áp sát đôi tai, đôi mắt nhìn qua ô cửa sổ.
Cô ngồi thụp xuống hàng rào râm bụt. Năm phút. Mười phút lén xem giấy báo rồi khóc thầm... •
Mỗi một giọt nước mắt cô rơi là một cú đánh mạnh làm sáng tỏ mối nghi ngờ trong đầu Lâm Chính.
"Lâm Chính, anh có lạnh không?" Cô hỏi thật lòng.
Nhưng người nào kia lại phì cười. Anh không trả lời chỉ khẽ khàng ngồi xích lại gần cô. Vòng cánh tay qua bờ vai gầy, dịu dàng áp sát cô vào ngực mình.
"Ấm hơn chưa?" Giọng trẩm lắng lướt nhẹ qua vành tai. Bờ môi ấm như mơn trớn ở đó khiến một khoảnh khắc nào đẩy, Bảo Ngọc cứ ngỡ là anh hồn.
Cô cười và nhận ra, anh cố tình hiểu sai thông điệp cô vừa nói. Nhưng như thế này cũng tốt, được dịp nằm vào lòng anh, cùng anh ngắm trăng.
Dưới ánh sáng trăng trắng, mọi vật đều mờ mờ, ảo ảo. Nhìn từ xa như đôi bạn tình e ấp nép sát vào nhau. Cô rúc sâu vào ngực anh, hít hà mùi hương dần phát nghiện: "Hơi anh thật ẩm! Nằm một lần rồi thích nằm mãi thôi!
Không muốn bỏ phí một xíu nào!"
Anh véo chóp mũi cô: "Bậy không! Em còn phải học! Bảo Ngọc, dù anh có thương em nhiều bao nhiều thì anh cũng không thể ở bên em mãi mãi được. Ai rồi cũng có lúc trở về cát bụi. Rủi chẳng may anh đi sớm một bước lấy ai là người chăm sóc cho em? Có được nghề nghiệp trong tay, sau này em sẽ đỡ vất vả!
Các trường đang lục đục gửi giấy báo trúng tuyển. Em coi mình cần gì rút tiền mua là vừa. Đừng để tới lúc đi thiếu trước hụt sau!"
Cô phụng phịu: "Em biết rồi! Cứ như là cha em í nhỉ? Để mai em đi chợ mua thêm cho cả hai đứa!"
"Ừ, nhận giấy báo nhớ nói anh biết liền nha! Anh mở tiệc mừng cô tân sinh viên trường Y Phương Bảo Ngọc."
Cô vòng tay ôm cổ anh, đập trán mình vào trán anh: "Em biết rồi! Anh đừng dặn hoài như vậy! Cứ như sợ em giấu
Cô nói rồi cô quên. Quên liền vào sáng hôm sau.
Cầm giấy báo trúng tuyển Đại học, Bảo Ngọc không biết mình vui hay buồn mà lòng chợt nghèn nghẹn. Cô nhìn chăm chăm vào bốn chữ in hoa thật lâu: GIẤY BÁO TRÚNG TUYỂN
Nơi đáy mắt bống cháy rực một ước mơ nhưng rất nhanh bị một bóng hình dần che khuất. Cô lau khô khóe mắt, xếp nhỏ tờ giấy, nhét sâu vào chiếc ví, kéo giãn cơ mặt tạo nụ cười thật tươi, rồi vui vẻ xách giỏ vào trong.
"Lâm Chính, em đi chợ về rồi nè! Hồm nay, có món cá trích nấu canh chua anh thích nha!"
Ngừng tay cầm cọ, anh đỡ chiếc giỏ bỏ xuống nền, áp bàn tay lớn vào bên má cô, ánh mắt anh chăm chú vào đôi mắt màu mật ấm. Có trời mới biết, hình ảnh cô cầm giấy báo trúng tuyển khóc thầm ở ngoài cổng làm lòng anh
dau nhu the nao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù đã cố gắng xóa hết dấu vết. Nhưng làm sao giấu được nét buồn rười rượi nơi đáy mắt.
"Em khóc đấy à?" Anh miết nhẹ khóe mắt cô.
Cô cười, cầm lấy tay anh: "Bộ anh thấy giống khóc lắm hả?"
"..." Lâm Chính không trả lời. Ánh mắt quấn quýt nơi khóe mắt, hàng mi.
Cô lúc lắc tay anh, nũng nịu: "Không phải em khóc đâu, anh đừng có lo ha. Lúc nãy gió cuốn bụi bay vào mắt em thôi!"
"Thì ra là vậy! Để anh coi hạt bụi nào to gan lớn mật dám lọt vào mắt người anh yêu!" Anh nâng cằm cô, ánh mắt quyến luyến không nỡ nhìn chay bèn cúi đầu dùng môi kiểm tra một hạt bụi cố tình bay lạc. Nói đúng hơn là anh muốn dùng đôi môi ấm của người đàn ông yêu cô tha thiết để lau nước mắt lén khóc thầm cho người con gái anh yêu.
Môi lau đến đâu, lòng đau đến đấy! Bảo Ngọc à, chung quy lại...em vẫn lựa chọn hi sinh tương lai vì anh đúng không? ()
Khuya hôm qua...
"Kỳ Hưng, cậu nói thật cho tôi biết, tiền đâu cậu thanh toán trước hoàn toàn phí điều trị và phẫu thuật cho tôi?"
Kỳ Hưng cười hì hì, vỗ vai Lâm Chính: "Tiền tổ tiên nhà họ Kỳ để dành cháu đích tôn cưới vợ á. Giờ chưa có cô nào, bỏ không thì phí, tôi cho cậu vay, coi như kiếm ít đồng lãi mai mốt mua bỉm cho con luôn!"
Ý tốt. Lòng thành. Thể hiện tình anh em trước sau vẫn đầy. Vậy mà, Kỳ Hưng thấy đôi mắt Lâm Chính tóe lửa giận. Anh ấy chưa kịp nói tiếng nào để bày tỏ sự bất bình thì cổ áo đã bị Lâm Chính xách lên, giọng giận dữ:
"Cậu lấy chiếc thẻ của Bảo Ngọc, đúng không? Tổ tiên nhà họ Kỳ để dành cho cháu đích tôn sao? Bộ cậu tưởng
mat toi mu roi ha?"
Kỳ Hưng trưng ra bộ mặt vô tội: "Thật mà!"
Lâm Chính kéo sát Kỳ Hưng vào người mình, ghìm gan, gằng giọng: "'Cậu lấy từ khi nào?"
"Trước khi lâm chung...mẹ tôi trao nó lại cho tôi!"
Hỏi một nơi trả lời một ngả. Lâm Chính quát lên: "Kỳ Hưng!!!"
Kỳ Hưng cất đi vẻ mặt cười cợt. Anh ấy mạnh mẽ gỡ tay Lâm Chính, nói rõ ràng từng lời: "Cậu đừng khi dễ nhà họ
Kỳ tôi quá!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói hay lắm Kỳ Hưng!
Lâm Chính thôi không làm khó dễ người anh em mình nữa. Anh quay mặt nhìn bầu trời đêm qua ô cửa sổ. Bóng đen bao phủ mịt mùng. Nhìn vào màn tối đó, đáy mắt anh chợt lóe sáng.
Anh tự có cách kiểm tra!
"Thầy nói sao ạ? Giấy báo trúng tuyển đã về trường rồi ạ?"
Giọng thầy Hiệu trưởng phấn khởi: "Về từ chiều hôm qua, có cả em và Bảo Ngọc!"
Lâm Chính vội vã tới trường. Cầm hai phong thư, anh đắn đo một lúc thật lâu, nhét phong bì trường Đại học Mỹ Thuật vào túi, còn phong bì Đại học Y...
"Con nhờ chú tạt qua nhà giúp con!" Lâm Chính cẩm tay chú Năm bảo vệ trường ở gần nhà Bảo Ngọc: "Cháu muốn tạo cho cô ấy một bất ngờ...chú nhớ giữ bí mật nghe!"
"Chú biết rồi! Tụi nhỏ bay thật là, có chút yêu vào cứ rối rít, xoắn xuýt cả lên!" Chú Năm vỗ vai anh cười khà khà, cất phong thư cẩn thận vào túi.
Lâm Chính gãi đầu, cười hiền khô: "Dạ, cháu cảm ơn chú!"
Chú Năm vừa quay đi, nụ cười hiền trên môi Lâm Chính cũng tắt. Anh vội vàng đến nhà Bảo Ngọc như đã hẹn.
Hôm nay, cô đi chợ đãi anh bữa cơm nhà gọi là lưu giữ mùi vị quê hương để mai mốt hai đứa lên thành phố học mỗi lần ăn cơm phố sẽ nhớ đến bữa cơm quê.
Thời gian chờ cô, anh pha màu vẽ tranh. Vẫn là những bức tranh nơi triển đổi thắm vàng màu hoa kỉ niệm. Vẫn cô gái nhỏ trong tà áo dài trắng. Nhưng thông qua nét cọ tài hoa của anh, bao nhiêu bức tranh là bấy nhiêu sắc màu lung linh, trong trẻo như nụ cười cô thiếu nữ. Một nụ cười an nhiên, không lần chút tạp niệm muộn phiền.
Ấy vậy mà...
"Bảo Ngọc, giấy báo trúng tuyển của con đây!"
"Suyt, chú nói nhỏ thôi!" Bảo Ngọc liền nhìn vào nhà, rồi nói với chú Năm: "Cháu muốn tặng Lâm Chính một niềm vui bất ngờ nên chú giữ bí mật nghen!"
Trong nhà, Lâm Chính cầm luôn cây cọ áp sát đôi tai, đôi mắt nhìn qua ô cửa sổ.
Cô ngồi thụp xuống hàng rào râm bụt. Năm phút. Mười phút lén xem giấy báo rồi khóc thầm... •
Mỗi một giọt nước mắt cô rơi là một cú đánh mạnh làm sáng tỏ mối nghi ngờ trong đầu Lâm Chính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro