Chương 29.
2024-11-09 23:02:03
"Kỳ Hưng, liên lạc vị khách muốn mua tranh đi!"
Đang nhai miếng cơm, nghe tin lạ, Kỳ Hưng sững sờ nhìn trân vào mặt Lâm Chính.
"Tìm chữ 'dễ lừa' hả?"
Đúng là đa nghi như Tào Tháo! Nghi đâu trúng đó. Kỳ Hưng áy náy: "Cậu bán tranh?" Chuyện lạ khó tin nghen.
Nếu trời đang quang, ai đó dự đoán một giây sau nổi sấm, nổi bão Kỳ Hưng còn tin. Chứ chuyện Lâm Chính bán tranh...không đời nào xảy ra.
Kỳ Hưng nhớ từng có một vị khách sộp tha thiết ngỏ ý trả giá cao để sở hữu một bức tranh 'thiếu nữ bên hoa bồ công anh'. Nhưng Lâm Chính đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, nói thẳng: "Tranh là kỉ niệm thanh xuân của tôi.
Không ai đem bán kỉ niệm. Mong anh thông cảm cho!" @
Vậy mà...Đùng một phát nói bán là bán. Trống ngực Kỳ Hưng đấm thình thịch, đôi mắt ngỡ ngàng dán chặt trên mặt Lâm Chính.
"Nhìn tôi làm gì? Nếu không phải chuyện tốt cậu làm... có chết tôi cũng không bán đi một bức nào!
Ngày mai, cậu đi làm thủ tục nhập học và tạm ứng học phí trọn gói cho Bảo Ngọc!"
Trước khi ra khỏi phòng ăn, lòng anh bất an dặn thêm Kỳ Hưng: "Đừng để cô ấy biết tôi đã biết chuyện! Cậu dám bép xép nửa lời hay để lộ dù một chút, Lâm Chính tôi không cần cậu theo nữa!"
"Vậy cô ấy hỏi tiền đâu tôi đóng học phí, tôi phải nói sao?"
Lâm Chính quay lại. Đôi mắt đen như mang hai phi tiêu phóng thẳng vào miệng Kỳ Hưng: "Biết bịa chuyện đối phó với tôi thôi hả? Làm không khéo, lập tức cuổn!"
"Ơ..." Cuốn là cuốn thế nào? Kỳ Hưng tôi chỉ có mỗi cậu là người thân trên đời. Nhìn theo bóng lưng cương nghị của Lâm Chính, Kỳ Hưng ăn vội bát cơm, rồi đi alo vị khách kè kè muốn mua tranh của Lâm Chính. @
"Anh nói sao? Anh mua hết số tranh cậu ấy có ạ?" Ôi, chèn ơi! Gần cả trăm bức, giá mỗi bức không phải là con số nhỏ.
Nói vui mừng vì hời cũng đúng mà nói buồn vì sắp mất những bảo bối vô giá cũng không sai.
Lâm Chính đôi mắt rười rượi, tay mân mê từng bức tranh. Dẫu biết là tranh nhưng không hiểu sao tim Lâm Chính như ai vò ai xé.
"Đôi mắt cậu còn thì tranh còn!" Kỳ Hưng đứng bên động viên câu chí lí.
Lâm Chính lập tức thay đổi ánh nhìn. Từ da diết không nỡ buông chuyển sang lạnh lẽo: "Cậu nói sao mà dễ!" Tất cả đều là tình yêu, là máu trong trái tim anh.
Nhưng đành thôi giờ biết làm sao! Vì tương lai của cả hai, Lâm Chính quyết định bán.
"Giữ lại bức CN1 nhé!" Đó là bức tranh đầu tiên anh vẽ cô, khi cô cúi người hôn một đóa bồ công anh bên sườn đồi.
Tiền trao, hàng chuyển. Vị khách sộp còn hào phóng boa thêm cho anh một khoảng tiền lớn. Cầm chiếc thẻ trị giá lớn, dư lo tương lai cho cả ba, Lâm Chính vơi đi phần nào buồn phiền day dứt.
"Cậu chuyển trả lại số tiền vào thẻ cho Bảo Ngọc. Còn lại chia làm ba!"
"Tôi vào Học viện An ninh không cần tiền! Cậu lo cho cậu vẫn hơn!"
"Biết là trường cậu không thu học phí nhưng cất để làm việc khác. Coi như tôi thay tổ tiên nhà họ Kỳ để dành cho cháu trai cưng cưới vợ." (
Kỳ Hưng lại nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Chính.
Anh cười: "Chúng ta lớn lên từ nhỏ lại tương đồng hoàn cảnh, chút tâm tư của cậu tôi biết tỏng từ lâu!" Một đứa trẻ chẳng may mồ côi mẹ, bị bố bỏ rơi thì có nổi khao khát nào bằng khát khao có được một mái ẩm, trong mái nhà đó, mình được bố mẹ, ông bà thương yêu?
Kỳ Hưng rất giống anh! Nhưng sự đời, mỗi người một mệnh, vui vẻ hay muộn phiền đều có số cả.
"Cố gắng lên nha! Chúng ta mãi là anh em!" Lâm Chính vỗ vai Kỳ Hưng: "Cậu dọn giúp tôi phòng tranh. Tôi sang nhà Bảo Ngọc cùng em ấy đi mua ít đồ."
Đi qua giữa triển đồi. Lâm Chính ngẩng mặt nhìn trời. Tuy có vài áng mây buồn lửng lơ không thèm trôi dạt nhưng bầu trời hôm nay vẫn xanh trong vời vợi. Đổi những bức tranh quý lấy tương lai cả ba coi như cũng xứng đáng.
Lâm Chính trút nốt tiếc nuối vào hư không. Khi thu lại ánh mắt nhìn trời, trên môi Lâm Chính nở một nụ cười. Có tài chính trong tay, con người tự tin hơn hẳn. Anh vừa đi vừa huýt sáo, mang yêu thương đến người con gái anh yêu.
Lúc này...
Phòng VIP, khách sạn năm sao thành phố.
Người đàn ông lai Tây nhìn hàng trăm bức tranh vẽ cô gái anh ta yêu phấn khích cười không ngớt.
Một tay anh ta miết nhẹ gò má cô gái trong tranh, tay kia lắc nhẹ ly vang đỏ. Màu rượu đỏ như màu khát khao đang bùng cháy trong trái tim anh ta.
"Lisa, ai bảo Jack này không có được em?" Có tranh rồi sẽ có người, em cứ chờ đó đi. Anh không tin mình thua một thằng mù nghèo mạt rệp! Bình đất cứ đòi hoa hồng? Lồng tre cứ đòi nuôi chim hoàng yến? Anh sẽ mang em về thả em trong lồng son và nuôi dưỡng em trong chiếc bình sứ cổ.
Jack ngửa cổ uống cạn ly vang, hai tay ôm khư khư một bức tranh đi ngủ.
Trong giấc ngủ, anh ta thấy mình ngồi lên ngai hoàng đế, tay ôm giai nhân. Nhưng thật xót xa... người đẹp trong tay anh ta chỉ là một ảo ảnh.
Một ảo ảnh day dứt đến ngàn năm. Kiếp này, anh ta quyết phải ôm được người không ôm bóng.
Đang nhai miếng cơm, nghe tin lạ, Kỳ Hưng sững sờ nhìn trân vào mặt Lâm Chính.
"Tìm chữ 'dễ lừa' hả?"
Đúng là đa nghi như Tào Tháo! Nghi đâu trúng đó. Kỳ Hưng áy náy: "Cậu bán tranh?" Chuyện lạ khó tin nghen.
Nếu trời đang quang, ai đó dự đoán một giây sau nổi sấm, nổi bão Kỳ Hưng còn tin. Chứ chuyện Lâm Chính bán tranh...không đời nào xảy ra.
Kỳ Hưng nhớ từng có một vị khách sộp tha thiết ngỏ ý trả giá cao để sở hữu một bức tranh 'thiếu nữ bên hoa bồ công anh'. Nhưng Lâm Chính đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, nói thẳng: "Tranh là kỉ niệm thanh xuân của tôi.
Không ai đem bán kỉ niệm. Mong anh thông cảm cho!" @
Vậy mà...Đùng một phát nói bán là bán. Trống ngực Kỳ Hưng đấm thình thịch, đôi mắt ngỡ ngàng dán chặt trên mặt Lâm Chính.
"Nhìn tôi làm gì? Nếu không phải chuyện tốt cậu làm... có chết tôi cũng không bán đi một bức nào!
Ngày mai, cậu đi làm thủ tục nhập học và tạm ứng học phí trọn gói cho Bảo Ngọc!"
Trước khi ra khỏi phòng ăn, lòng anh bất an dặn thêm Kỳ Hưng: "Đừng để cô ấy biết tôi đã biết chuyện! Cậu dám bép xép nửa lời hay để lộ dù một chút, Lâm Chính tôi không cần cậu theo nữa!"
"Vậy cô ấy hỏi tiền đâu tôi đóng học phí, tôi phải nói sao?"
Lâm Chính quay lại. Đôi mắt đen như mang hai phi tiêu phóng thẳng vào miệng Kỳ Hưng: "Biết bịa chuyện đối phó với tôi thôi hả? Làm không khéo, lập tức cuổn!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ơ..." Cuốn là cuốn thế nào? Kỳ Hưng tôi chỉ có mỗi cậu là người thân trên đời. Nhìn theo bóng lưng cương nghị của Lâm Chính, Kỳ Hưng ăn vội bát cơm, rồi đi alo vị khách kè kè muốn mua tranh của Lâm Chính. @
"Anh nói sao? Anh mua hết số tranh cậu ấy có ạ?" Ôi, chèn ơi! Gần cả trăm bức, giá mỗi bức không phải là con số nhỏ.
Nói vui mừng vì hời cũng đúng mà nói buồn vì sắp mất những bảo bối vô giá cũng không sai.
Lâm Chính đôi mắt rười rượi, tay mân mê từng bức tranh. Dẫu biết là tranh nhưng không hiểu sao tim Lâm Chính như ai vò ai xé.
"Đôi mắt cậu còn thì tranh còn!" Kỳ Hưng đứng bên động viên câu chí lí.
Lâm Chính lập tức thay đổi ánh nhìn. Từ da diết không nỡ buông chuyển sang lạnh lẽo: "Cậu nói sao mà dễ!" Tất cả đều là tình yêu, là máu trong trái tim anh.
Nhưng đành thôi giờ biết làm sao! Vì tương lai của cả hai, Lâm Chính quyết định bán.
"Giữ lại bức CN1 nhé!" Đó là bức tranh đầu tiên anh vẽ cô, khi cô cúi người hôn một đóa bồ công anh bên sườn đồi.
Tiền trao, hàng chuyển. Vị khách sộp còn hào phóng boa thêm cho anh một khoảng tiền lớn. Cầm chiếc thẻ trị giá lớn, dư lo tương lai cho cả ba, Lâm Chính vơi đi phần nào buồn phiền day dứt.
"Cậu chuyển trả lại số tiền vào thẻ cho Bảo Ngọc. Còn lại chia làm ba!"
"Tôi vào Học viện An ninh không cần tiền! Cậu lo cho cậu vẫn hơn!"
"Biết là trường cậu không thu học phí nhưng cất để làm việc khác. Coi như tôi thay tổ tiên nhà họ Kỳ để dành cho cháu trai cưng cưới vợ." (
Kỳ Hưng lại nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Chính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cười: "Chúng ta lớn lên từ nhỏ lại tương đồng hoàn cảnh, chút tâm tư của cậu tôi biết tỏng từ lâu!" Một đứa trẻ chẳng may mồ côi mẹ, bị bố bỏ rơi thì có nổi khao khát nào bằng khát khao có được một mái ẩm, trong mái nhà đó, mình được bố mẹ, ông bà thương yêu?
Kỳ Hưng rất giống anh! Nhưng sự đời, mỗi người một mệnh, vui vẻ hay muộn phiền đều có số cả.
"Cố gắng lên nha! Chúng ta mãi là anh em!" Lâm Chính vỗ vai Kỳ Hưng: "Cậu dọn giúp tôi phòng tranh. Tôi sang nhà Bảo Ngọc cùng em ấy đi mua ít đồ."
Đi qua giữa triển đồi. Lâm Chính ngẩng mặt nhìn trời. Tuy có vài áng mây buồn lửng lơ không thèm trôi dạt nhưng bầu trời hôm nay vẫn xanh trong vời vợi. Đổi những bức tranh quý lấy tương lai cả ba coi như cũng xứng đáng.
Lâm Chính trút nốt tiếc nuối vào hư không. Khi thu lại ánh mắt nhìn trời, trên môi Lâm Chính nở một nụ cười. Có tài chính trong tay, con người tự tin hơn hẳn. Anh vừa đi vừa huýt sáo, mang yêu thương đến người con gái anh yêu.
Lúc này...
Phòng VIP, khách sạn năm sao thành phố.
Người đàn ông lai Tây nhìn hàng trăm bức tranh vẽ cô gái anh ta yêu phấn khích cười không ngớt.
Một tay anh ta miết nhẹ gò má cô gái trong tranh, tay kia lắc nhẹ ly vang đỏ. Màu rượu đỏ như màu khát khao đang bùng cháy trong trái tim anh ta.
"Lisa, ai bảo Jack này không có được em?" Có tranh rồi sẽ có người, em cứ chờ đó đi. Anh không tin mình thua một thằng mù nghèo mạt rệp! Bình đất cứ đòi hoa hồng? Lồng tre cứ đòi nuôi chim hoàng yến? Anh sẽ mang em về thả em trong lồng son và nuôi dưỡng em trong chiếc bình sứ cổ.
Jack ngửa cổ uống cạn ly vang, hai tay ôm khư khư một bức tranh đi ngủ.
Trong giấc ngủ, anh ta thấy mình ngồi lên ngai hoàng đế, tay ôm giai nhân. Nhưng thật xót xa... người đẹp trong tay anh ta chỉ là một ảo ảnh.
Một ảo ảnh day dứt đến ngàn năm. Kiếp này, anh ta quyết phải ôm được người không ôm bóng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro