Chương 30.
2024-11-09 23:02:03
Sự cố chấp trong tình yêu Jack dành cho Bảo Ngọc. Tình yêu thủy chung trước sau như một Bảo Ngọc dành cho
Lâm Chính vô tình tạo một lối rẽ không ai ngờ.
Lâm Chính giấu bó hoa sau lưng rón rén đến gần cô gái đang say mê đọc sách.
Cô rất chăm chú. Khiến anh tò mò muốn biết trang sách kia ẩn chứa điều gì?
Bệnh glocom?
Hóa ra...cô đang tìm hiểu bệnh tình của anh. Lâm Chính nén tiếng thở dài, lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Ai có người thân mắc phải căn bệnh này đều biết đây là bệnh lí nguy hiểm được xếp vào loại mù lòa không chữa được. Cô có đọc ngàn cuốn sách cũng thế thôi, chỉ tổ đau mắt mất thời gian. 2
"Bảo Ngọc, em đừng đọc nữa. Chơi với anh nè!" Thay vì cố chấp vùi đầu tìm cách cứu vớt một tia hi vọng ảo, hãy trân trọng khoảng thời gian vàng để làm điều mình thích, anh thấy có ý nghĩa hơn rất nhiều.
Cô không ngẩng mặt lên, chỉ nói với anh: "Lâm Chính, anh hãy lạc quan tin vào sự tiến bộ của y học." Dù không chữa khỏi hoàn toàn nhưng cô tin căn bệnh của anh sẽ được kiểm soát tốt. Bằng vốn kiến thức và kinh nghiệm của Bảo Ngọc ở kiếp trước, cô tin mình có thể giúp anh giữ lại ánh sáng.
"Lạc quan lên anh yêu! Có em đây!"
Lạc quan ư? Anh biết rất rõ bệnh tình của mình. Có tiến triển hơn không? Hay đang dần tồi tệ, anh là người hiểu rõ nhất.
Trước mắt cứ làm tốt những gì việc mình cần làm.
"Chúc mừng em! Cô bác sĩ tương lai!" Anh giơ bó hồng đỏ chặn trang sách. Loài hoa kiêu sa rực rỡ rất xứng với cô gái vừa học giỏi vừa dễ thương như cô.
Ấy vậy mà...
Bảo Ngọc không vui.
"Em không thích hoa hồng! Em thích bồ công anh cơ!" Cô bỏ bó hồng đỏ xuống bàn nắm lấy tay anh: "Mình ra đổi!" Ở đó rực vàng một loài hoa.
Anh cười, ánh mắt chiều chuộng người yêu vô điều kiện: "Ừm." Anh đan mười ngón tay vào nhau, cả hai cùng chạy ra triển đồi.
Giữa vạt cỏ xanh mướt, giữa trời xanh mênh mông, anh cài vòng nguyệt quế kết từ 999 bông hoa bồ công anh lên đầu cô. Vòng hoa không kiều sa, không thơm hương nồng nàn như 999 đóa hồng anh mang đền nhưng tô thắm nụ cười rạng rỡ trên môi cô.
"Lâm Chính, anh thấy em có đẹp không?"
Ánh mắt sâu đen mênh mông tình: "Đẹp!"
Cô bĩu môi chê anh ki bo kẹt xỉn lời khen. Rồi ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu vào bờ vai rộng: "Mai cho em theo anh vào viện nhé?"
Anh vuốt đôi bím tóc: "Anh chỉ tái khám mua thuốc. Mắt anh đang tiến triển rất tốt."
"Thật không?"
Anh véo khóe môi cô: "Dám nghi ngờ anh hả?" Lâm Chính cười nựng bên má: "Em yên tâm lo nhập học, khám xong anh đợi em ở cổng trường!" Thật lòng anh rất muốn đi cùng cô đến trường nhưng sợ cô lại theo anh vào viện tái khám nên thôi. Đành phải kiểm lòng.
Cả đêm qua Jack mơ mãi một giấc mơ...
"Thái tử, đúng như ngài nghi ngờ, Thái tử phi không phải là Đại tiểu thư Phương Bảo Ngọc!"
Người đàn ông dũng mãnh như rồng ngã ngối xuống ghề. Tay cuộn thành nằm đẩm, quai hàm bạnh ra cổ kìm cơn thinh nô: "Cô ta là ai?" (1)
Viên tướng trung thành cúi đầu: "Là Nhị tiểu thư Phương Bảo Ngân."
Thảo nào giữa người và ảnh khác nhau một trời một vực. Ánh mắt Thái tử đăm đắm vào cô gái có đôi mắt màu hổ phách: Đây mới là người ta yêu.
"Khá khen cho Phương gia!" Thái tử ném mạnh chiếc bình sứ trước mặt Thái tử phi, vươn cánh tay dài bóp mạnh cằm người vợ giả mạo bao năm: "Nói, người trong ảnh hiện giờ ở đâu?"
Thái tử phi nhìn cô gái có đôi mắt màu mật ấm trong bức ảnh, nàng bưng mặt khóc.
"Nói! Còn dám gian dối nửa lời ta giết sạch Phương gia không còn một mạng!"
Thái tử phi nước mắt như mưa, ôm chầm lấy chân Thái tử thống khổ cầu xin: "Xin chàng hãy tha cho cha mẹ
thiep. Vi ty ty..ty ty.da mat lau roi!"
"Người Trần Hàn ta yêu nói mất là mất sao? Ta không tin!"
"Thiếp sẽ đưa chàng đến mộ của tỷ ấy!"
Đứng trước bia mộ phu thê: Lâm - Bảo, Thái tử đau lòng, uất hận phun ra ngụm máu đỏ: "Bảo Ngọc, dẫu nàng có chết, ta cũng không buông tha cho nàng!"
Sau câu nói đó, máu từ miệng Thái tử phun ra không ngừng. Người đã trút hơi thở sau cùng trước di ảnh người tình trong mộng. Hồn Thái tử trầm luân dòng Vong xuyên ngàn năm quyết đi tìm người con gái có đôi mắt màu hỗ phách.
Đau khổ lắm mới tìm thấy..nên dễ gì mà buông!
"Lisa, anh chúc mừng em!" Jack khom lưng, lịch thiệp giơ bó hồng to bự trước mặt Bảo Ngọc: "Mừng em trở thành học trò của anh!"
"Thầy Jack, cảm ơn thầy nhưng thứ lỗi, hoa này tôi không nhận."
Bảo Ngọc không nhìn Jack tránh sang một bên, lướt qua người anh ta.
"Em biết tin gì chưa? Hôm nay tái khám 90% không còn khả năng! Tội tình gì đâm đầu vào bể khổ!"
Câu nói không đầu không đuôi nhưng Bảo Ngọc hiểu anh ta nói ai.
Tim cô nhói đau. Mất mát của Lâm Chính khiến cô càng thương anh gấp bội. Cô vội vã ra cổng. Ở đó chắc chắn có người mãi đứng đợi cô.
Giây phút bóng dáng thân thương chàng trai cô yêu vừa lọt vào đáy mắt, dòng lệ sầu thương cuối cùng cũng không ngăn được nữa. Cô ôm chẩm anh từ phía sau. Khóc thầm vào lưng anh.
"Bảo Ngọc, sao thế em?" Lâm Chính phủ hai bàn tay lớn lên tay cô, trêu: "Mới xa có mấy tiếng mà nhớ anh quay quắt rồi à?"
Cô không trả lời anh. Cứ ôm chặt lấy anh như thế.
Hình ảnh ấm áp đó khiến Jack không cam. Anh ta tăng ga phóng thẳng chiếc Audi vào mục tiêu chướng mắt.
Lâm Chính vô tình tạo một lối rẽ không ai ngờ.
Lâm Chính giấu bó hoa sau lưng rón rén đến gần cô gái đang say mê đọc sách.
Cô rất chăm chú. Khiến anh tò mò muốn biết trang sách kia ẩn chứa điều gì?
Bệnh glocom?
Hóa ra...cô đang tìm hiểu bệnh tình của anh. Lâm Chính nén tiếng thở dài, lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Ai có người thân mắc phải căn bệnh này đều biết đây là bệnh lí nguy hiểm được xếp vào loại mù lòa không chữa được. Cô có đọc ngàn cuốn sách cũng thế thôi, chỉ tổ đau mắt mất thời gian. 2
"Bảo Ngọc, em đừng đọc nữa. Chơi với anh nè!" Thay vì cố chấp vùi đầu tìm cách cứu vớt một tia hi vọng ảo, hãy trân trọng khoảng thời gian vàng để làm điều mình thích, anh thấy có ý nghĩa hơn rất nhiều.
Cô không ngẩng mặt lên, chỉ nói với anh: "Lâm Chính, anh hãy lạc quan tin vào sự tiến bộ của y học." Dù không chữa khỏi hoàn toàn nhưng cô tin căn bệnh của anh sẽ được kiểm soát tốt. Bằng vốn kiến thức và kinh nghiệm của Bảo Ngọc ở kiếp trước, cô tin mình có thể giúp anh giữ lại ánh sáng.
"Lạc quan lên anh yêu! Có em đây!"
Lạc quan ư? Anh biết rất rõ bệnh tình của mình. Có tiến triển hơn không? Hay đang dần tồi tệ, anh là người hiểu rõ nhất.
Trước mắt cứ làm tốt những gì việc mình cần làm.
"Chúc mừng em! Cô bác sĩ tương lai!" Anh giơ bó hồng đỏ chặn trang sách. Loài hoa kiêu sa rực rỡ rất xứng với cô gái vừa học giỏi vừa dễ thương như cô.
Ấy vậy mà...
Bảo Ngọc không vui.
"Em không thích hoa hồng! Em thích bồ công anh cơ!" Cô bỏ bó hồng đỏ xuống bàn nắm lấy tay anh: "Mình ra đổi!" Ở đó rực vàng một loài hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cười, ánh mắt chiều chuộng người yêu vô điều kiện: "Ừm." Anh đan mười ngón tay vào nhau, cả hai cùng chạy ra triển đồi.
Giữa vạt cỏ xanh mướt, giữa trời xanh mênh mông, anh cài vòng nguyệt quế kết từ 999 bông hoa bồ công anh lên đầu cô. Vòng hoa không kiều sa, không thơm hương nồng nàn như 999 đóa hồng anh mang đền nhưng tô thắm nụ cười rạng rỡ trên môi cô.
"Lâm Chính, anh thấy em có đẹp không?"
Ánh mắt sâu đen mênh mông tình: "Đẹp!"
Cô bĩu môi chê anh ki bo kẹt xỉn lời khen. Rồi ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu vào bờ vai rộng: "Mai cho em theo anh vào viện nhé?"
Anh vuốt đôi bím tóc: "Anh chỉ tái khám mua thuốc. Mắt anh đang tiến triển rất tốt."
"Thật không?"
Anh véo khóe môi cô: "Dám nghi ngờ anh hả?" Lâm Chính cười nựng bên má: "Em yên tâm lo nhập học, khám xong anh đợi em ở cổng trường!" Thật lòng anh rất muốn đi cùng cô đến trường nhưng sợ cô lại theo anh vào viện tái khám nên thôi. Đành phải kiểm lòng.
Cả đêm qua Jack mơ mãi một giấc mơ...
"Thái tử, đúng như ngài nghi ngờ, Thái tử phi không phải là Đại tiểu thư Phương Bảo Ngọc!"
Người đàn ông dũng mãnh như rồng ngã ngối xuống ghề. Tay cuộn thành nằm đẩm, quai hàm bạnh ra cổ kìm cơn thinh nô: "Cô ta là ai?" (1)
Viên tướng trung thành cúi đầu: "Là Nhị tiểu thư Phương Bảo Ngân."
Thảo nào giữa người và ảnh khác nhau một trời một vực. Ánh mắt Thái tử đăm đắm vào cô gái có đôi mắt màu hổ phách: Đây mới là người ta yêu.
"Khá khen cho Phương gia!" Thái tử ném mạnh chiếc bình sứ trước mặt Thái tử phi, vươn cánh tay dài bóp mạnh cằm người vợ giả mạo bao năm: "Nói, người trong ảnh hiện giờ ở đâu?"
Thái tử phi nhìn cô gái có đôi mắt màu mật ấm trong bức ảnh, nàng bưng mặt khóc.
"Nói! Còn dám gian dối nửa lời ta giết sạch Phương gia không còn một mạng!"
Thái tử phi nước mắt như mưa, ôm chầm lấy chân Thái tử thống khổ cầu xin: "Xin chàng hãy tha cho cha mẹ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
thiep. Vi ty ty..ty ty.da mat lau roi!"
"Người Trần Hàn ta yêu nói mất là mất sao? Ta không tin!"
"Thiếp sẽ đưa chàng đến mộ của tỷ ấy!"
Đứng trước bia mộ phu thê: Lâm - Bảo, Thái tử đau lòng, uất hận phun ra ngụm máu đỏ: "Bảo Ngọc, dẫu nàng có chết, ta cũng không buông tha cho nàng!"
Sau câu nói đó, máu từ miệng Thái tử phun ra không ngừng. Người đã trút hơi thở sau cùng trước di ảnh người tình trong mộng. Hồn Thái tử trầm luân dòng Vong xuyên ngàn năm quyết đi tìm người con gái có đôi mắt màu hỗ phách.
Đau khổ lắm mới tìm thấy..nên dễ gì mà buông!
"Lisa, anh chúc mừng em!" Jack khom lưng, lịch thiệp giơ bó hồng to bự trước mặt Bảo Ngọc: "Mừng em trở thành học trò của anh!"
"Thầy Jack, cảm ơn thầy nhưng thứ lỗi, hoa này tôi không nhận."
Bảo Ngọc không nhìn Jack tránh sang một bên, lướt qua người anh ta.
"Em biết tin gì chưa? Hôm nay tái khám 90% không còn khả năng! Tội tình gì đâm đầu vào bể khổ!"
Câu nói không đầu không đuôi nhưng Bảo Ngọc hiểu anh ta nói ai.
Tim cô nhói đau. Mất mát của Lâm Chính khiến cô càng thương anh gấp bội. Cô vội vã ra cổng. Ở đó chắc chắn có người mãi đứng đợi cô.
Giây phút bóng dáng thân thương chàng trai cô yêu vừa lọt vào đáy mắt, dòng lệ sầu thương cuối cùng cũng không ngăn được nữa. Cô ôm chẩm anh từ phía sau. Khóc thầm vào lưng anh.
"Bảo Ngọc, sao thế em?" Lâm Chính phủ hai bàn tay lớn lên tay cô, trêu: "Mới xa có mấy tiếng mà nhớ anh quay quắt rồi à?"
Cô không trả lời anh. Cứ ôm chặt lấy anh như thế.
Hình ảnh ấm áp đó khiến Jack không cam. Anh ta tăng ga phóng thẳng chiếc Audi vào mục tiêu chướng mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro