Chương 7
2024-11-09 23:02:03
Cô dứt khoát đi không để Jack có cơ hội đôi co.
Nhìn theo bước chân vội vàng của Lisa, Jack chợt bất an. Anh ta gọi đi một cuộc, sau đó hấp tấp đuổi theo vợ.
Ngoài cổng, Lâm Chính lên một chiếc taxi. Bảo Ngọc nhanh chân.
"Anh vui lòng theo giúp tôi chiếc màu xanh phía trước!" Cô chỉ tay qua kính chắn gió nói với anh tài.
Làm nghề đã lâu, anh tài ngầm hiểu lí do một người phụ nữ theo dõi một người đàn ông. Nên không hỏi thêm gì, lo tập trung làm đuôi.
Bảy năm bình thản, an nhiên nơi xứ người. Lòng cô chưa bao giờ thấp thỏm lo âu như thế này. Cô có linh cảm mình sắp đối diện một bức màn bí mật. Bên trong ẩn chứa một sự thật đau lòng mà bấy lâu cô như một con ngốc. Lòng chợt hồi hộp không yên.
Xe phía trước ra hết nội thành, rẽ trái hướng về Nam. Con đường này, cô không xa lạ. Bởi đây là lối về quê. Ngày xưa, cuối tuần, cô hay vòi vĩnh Lâm Chính bắt anh chở cô dạo phố mua sách.
Nói sao hết hàng trăm thứ cảm xúc đang đan xen cuộn trào trong lòng. Hàng tá câu hỏi về người cũ, chốn xưa đặt ra trong đầu cô. Nhưng tất cả câu trả lời đều rất mơ hồ. Đành phải chờ chiếc xe ở phía trước đi về đâu rồi mới tỏ tường.
Ngoài trời, nắng đã vàng rực rỡ. Gió phương Nam lùa vào ô cửa thổi bay mái tóc thơm mùi hương nhu. Cô hít sâu vài hơi. Tràn vào phổi, thấm vào tim là mùi quê hương bốn mùa lam lũ. Mùi của nắng, của gió, mùi gợi nhớ những mùa hoa.
Là nhớ hay tiếc nuối những gì đã vuột mất? Mà đáy mắt cô chợt trào dâng nước mắt.
Cô bụm mặt, lòng đau thắt lại khi thấy chiếc xe màu xanh rẽ vào một lối cũ.
Bảy năm.
Quãng thời gian không dài nhưng cũng đủ làm thay đổi một đời người. Thay đổi một miền quê lắm nắng và gió. Ở cái xóm nhỏ này, chắc chỉ còn mỗi nhà cô là rêu phong cũ kĩ. Thiếu vắng hơi người càng thêm hoang tàn đổ nát.
Nhưng không! Đập vào mắt cô. Ngôi nhà nhỏ nằm giữa triền đồi vẫn thủy chung đợi người đi xa. Nó không hề lạnh lẽo hoang tàn như cô nghĩ mà rất ấm áp. Bởi, từ cánh cổng đến tường nhà đều được sơn vàng.
Rõ ràng là mình về lại nhà mình. Về lại căn nhà ngày xưa nơi nuôi lớn tuổi thơ một thời. Vậy mà...lòng chợt hóa xa lạ khiến đôi chân cũng ngập ngừng.
Trái ngược với cô. Người đi phía trước vui vẻ mở cổng. Bàn chân quen thuộc bước đi trên từng ô gạch cũ. Một vật nhỏ liền lao vút ra nhào vào lòng anh tìm hương thơm của chủ.
"Mực, em ở nhà có buồn lắm không?" Lâm Chính ôm vật cưng vào lòng, áp má mình vào đầu nó, kể cho nó nghe những khuất mắc trong lòng: "Mực à, hôm nay, anh gặp lại một mùi hương. Mùi của Bảo Ngọc. Em biết tâm trạng anh lúc đó như thế nào không? Vừa hoảng loạn muốn chạy trốn, vừa vui mừng muốn thét lên: "Bảo Ngọc à, có phải em đã trở về với anh không?"
Nhưng...Hóa ra, không phải là cô ấy! Người đó tự xưng là bác sĩ Lisa. Mà Kỳ Hưng cũng khẳng định với anh như thế!
Anh không tin, trên đời này còn có một cô gái khác thích mùi cỏ mần trầu và hương nhu ủ thơm mái tóc. Tiếc là, đôi mắt anh...Giá như, có em ở đó, em giúp anh nhận diện người quen.
Nếu là cô ấy thật. Anh nên làm gì nhỉ? Ôm chầm mừng rỡ?
Không!
Ngôi sao thì phải ở trên bầu trời. Một người mù như anh sao xứng khi mà cơ hội nhìn ngắm nó từ xa cũng không còn!
Vẫn là...chạy trốn Mực nhỉ?"
Anh dụi hàng nước mắt vừa lăn ra khỏi bờ mi vào đầu vật cưng. Chỉ có nó mới thấu hiểu trong lòng anh, con tim anh đang đau đớn như thế nào?
Nhìn thấy cảnh này. Tai nghe những lời thổ lộ. Nước mắt không biết tự lúc nào đã lăn dài trên gò má Bảo Ngọc. Lòng anh đau thì lòng cô cũng đau. Trái tim anh đau bao nhiêu thì con tim cô cũng đau bấy nhiêu.
Lâm Chính à! Tội tình gì phải dày vò con tim như thế hả anh?
Bàn chân cô bước về phía người thương trong vô thức. Chợt một bàn tay kéo mạnh lấy tay cô, lôi đi không chút thương xót.
Khi đã cách khá xa ngôi nhà, người đàn ông mới buông tha cổ tay cô. Kỳ Hưng không nói không rằng quỳ sụp xuống van xin: "Bảo Ngọc, tôi xin cô! Bảy năm qua Lâm Chính đã đủ đau khổ rồi! Đừng khuấy động giấc mơ cũ khi cô sắp cưới chồng."
Cô cũng quỳ xuống trước mặt Kỳ Hưng. Thu hết can đảm, nén lại xúc động, nhìn thẳng vào mắt anh ấy: "Nói cho tôi biết, giữa anh và Lâm Chính rốt cuộc có chuyện đó không?"
"Chuyện đó là chuyện gì?"
"Tôi xin anh, đừng giấu diếm tôi nữa!"
Kỳ Hưng cúi đầu. Dường như đắn đo suy nghĩ.
Cô sốt ruột: "Kỳ Hưng!"
"Tôi yêu Lâm Chính! Cả cuộc đời này sẽ dành tặng cho cậu ấy...đến hơi thở sau cùng!
Cô làm được không? Khi chồng cô đang đi tìm cô kia kìa!" Kỳ Hưng chỉ tay về hướng ngược lại.
Không khó để nhận ra người đàn ông lai Tây đang dừng xe hỏi thăm đường là Jack.
Bảo Ngọc đứng chết lặng.
Nhìn theo bước chân vội vàng của Lisa, Jack chợt bất an. Anh ta gọi đi một cuộc, sau đó hấp tấp đuổi theo vợ.
Ngoài cổng, Lâm Chính lên một chiếc taxi. Bảo Ngọc nhanh chân.
"Anh vui lòng theo giúp tôi chiếc màu xanh phía trước!" Cô chỉ tay qua kính chắn gió nói với anh tài.
Làm nghề đã lâu, anh tài ngầm hiểu lí do một người phụ nữ theo dõi một người đàn ông. Nên không hỏi thêm gì, lo tập trung làm đuôi.
Bảy năm bình thản, an nhiên nơi xứ người. Lòng cô chưa bao giờ thấp thỏm lo âu như thế này. Cô có linh cảm mình sắp đối diện một bức màn bí mật. Bên trong ẩn chứa một sự thật đau lòng mà bấy lâu cô như một con ngốc. Lòng chợt hồi hộp không yên.
Xe phía trước ra hết nội thành, rẽ trái hướng về Nam. Con đường này, cô không xa lạ. Bởi đây là lối về quê. Ngày xưa, cuối tuần, cô hay vòi vĩnh Lâm Chính bắt anh chở cô dạo phố mua sách.
Nói sao hết hàng trăm thứ cảm xúc đang đan xen cuộn trào trong lòng. Hàng tá câu hỏi về người cũ, chốn xưa đặt ra trong đầu cô. Nhưng tất cả câu trả lời đều rất mơ hồ. Đành phải chờ chiếc xe ở phía trước đi về đâu rồi mới tỏ tường.
Ngoài trời, nắng đã vàng rực rỡ. Gió phương Nam lùa vào ô cửa thổi bay mái tóc thơm mùi hương nhu. Cô hít sâu vài hơi. Tràn vào phổi, thấm vào tim là mùi quê hương bốn mùa lam lũ. Mùi của nắng, của gió, mùi gợi nhớ những mùa hoa.
Là nhớ hay tiếc nuối những gì đã vuột mất? Mà đáy mắt cô chợt trào dâng nước mắt.
Cô bụm mặt, lòng đau thắt lại khi thấy chiếc xe màu xanh rẽ vào một lối cũ.
Bảy năm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quãng thời gian không dài nhưng cũng đủ làm thay đổi một đời người. Thay đổi một miền quê lắm nắng và gió. Ở cái xóm nhỏ này, chắc chỉ còn mỗi nhà cô là rêu phong cũ kĩ. Thiếu vắng hơi người càng thêm hoang tàn đổ nát.
Nhưng không! Đập vào mắt cô. Ngôi nhà nhỏ nằm giữa triền đồi vẫn thủy chung đợi người đi xa. Nó không hề lạnh lẽo hoang tàn như cô nghĩ mà rất ấm áp. Bởi, từ cánh cổng đến tường nhà đều được sơn vàng.
Rõ ràng là mình về lại nhà mình. Về lại căn nhà ngày xưa nơi nuôi lớn tuổi thơ một thời. Vậy mà...lòng chợt hóa xa lạ khiến đôi chân cũng ngập ngừng.
Trái ngược với cô. Người đi phía trước vui vẻ mở cổng. Bàn chân quen thuộc bước đi trên từng ô gạch cũ. Một vật nhỏ liền lao vút ra nhào vào lòng anh tìm hương thơm của chủ.
"Mực, em ở nhà có buồn lắm không?" Lâm Chính ôm vật cưng vào lòng, áp má mình vào đầu nó, kể cho nó nghe những khuất mắc trong lòng: "Mực à, hôm nay, anh gặp lại một mùi hương. Mùi của Bảo Ngọc. Em biết tâm trạng anh lúc đó như thế nào không? Vừa hoảng loạn muốn chạy trốn, vừa vui mừng muốn thét lên: "Bảo Ngọc à, có phải em đã trở về với anh không?"
Nhưng...Hóa ra, không phải là cô ấy! Người đó tự xưng là bác sĩ Lisa. Mà Kỳ Hưng cũng khẳng định với anh như thế!
Anh không tin, trên đời này còn có một cô gái khác thích mùi cỏ mần trầu và hương nhu ủ thơm mái tóc. Tiếc là, đôi mắt anh...Giá như, có em ở đó, em giúp anh nhận diện người quen.
Nếu là cô ấy thật. Anh nên làm gì nhỉ? Ôm chầm mừng rỡ?
Không!
Ngôi sao thì phải ở trên bầu trời. Một người mù như anh sao xứng khi mà cơ hội nhìn ngắm nó từ xa cũng không còn!
Vẫn là...chạy trốn Mực nhỉ?"
Anh dụi hàng nước mắt vừa lăn ra khỏi bờ mi vào đầu vật cưng. Chỉ có nó mới thấu hiểu trong lòng anh, con tim anh đang đau đớn như thế nào?
Nhìn thấy cảnh này. Tai nghe những lời thổ lộ. Nước mắt không biết tự lúc nào đã lăn dài trên gò má Bảo Ngọc. Lòng anh đau thì lòng cô cũng đau. Trái tim anh đau bao nhiêu thì con tim cô cũng đau bấy nhiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Chính à! Tội tình gì phải dày vò con tim như thế hả anh?
Bàn chân cô bước về phía người thương trong vô thức. Chợt một bàn tay kéo mạnh lấy tay cô, lôi đi không chút thương xót.
Khi đã cách khá xa ngôi nhà, người đàn ông mới buông tha cổ tay cô. Kỳ Hưng không nói không rằng quỳ sụp xuống van xin: "Bảo Ngọc, tôi xin cô! Bảy năm qua Lâm Chính đã đủ đau khổ rồi! Đừng khuấy động giấc mơ cũ khi cô sắp cưới chồng."
Cô cũng quỳ xuống trước mặt Kỳ Hưng. Thu hết can đảm, nén lại xúc động, nhìn thẳng vào mắt anh ấy: "Nói cho tôi biết, giữa anh và Lâm Chính rốt cuộc có chuyện đó không?"
"Chuyện đó là chuyện gì?"
"Tôi xin anh, đừng giấu diếm tôi nữa!"
Kỳ Hưng cúi đầu. Dường như đắn đo suy nghĩ.
Cô sốt ruột: "Kỳ Hưng!"
"Tôi yêu Lâm Chính! Cả cuộc đời này sẽ dành tặng cho cậu ấy...đến hơi thở sau cùng!
Cô làm được không? Khi chồng cô đang đi tìm cô kia kìa!" Kỳ Hưng chỉ tay về hướng ngược lại.
Không khó để nhận ra người đàn ông lai Tây đang dừng xe hỏi thăm đường là Jack.
Bảo Ngọc đứng chết lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro