Hoa hồng đỏ
Đoàn Tiếu Tiếu
2025-04-07 10:00:47
Năm nay, Tết Dương lịch vừa trôi qua, chưa đầy hai tháng sau, Tết Nguyên đán đã sớm đến.Trường học rực rỡ cờ hoa, bên cạnh những cột đèn đường đều treo những lá cờ nhỏ đặc trưng của năm mới.Sau khi nhận quà Tết từ văn phòng giảng viên, Thiệu Minh Nguyệt một mình rảo bước trong khuôn viên trường.Chưa đi được bao xa, mới chỉ cách văn phòng giảng viên hơn chục bước chân, điện thoại đã reo lên.Cô khựng lại một chút rồi bắt máy.“Em đang ở đâu?” Lâm Tương Tư ở đầu dây bên kia hỏi, “Sắp về chưa?”“Ừm.” Thiệu Minh Nguyệt đáp, “Em về để cất đồ trước, bố mẹ và Minh Dạ đến rồi, họ đang đợi em ở nhà hàng, em qua đó ăn tất niên với họ.”Năm nay cô ở lại trường để viết luận văn, không về nhà. Minh Dạ cứ nài nỉ Đổng Tư và Thiệu Tuyển sang đây, không biết vì lý do gì, họ suy nghĩ hồi lâu rồi cuối cùng quyết định cả nhà cùng đến.Khi biết tin, cô có phần ngạc nhiên. Cô vốn không thích làm phiền người khác vì mình, cũng đã khuyên vài câu nhưng không có tác dụng nên đành mặc kệ.Dù vậy, trong lòng cô vẫn có chút vui mừng. Chỉ là niềm vui ấy không còn thuần khiết như hồi bé nữa, không còn đơn giản chỉ là hạnh phúc khi biết họ sẽ đến.May mắn thay, cô là người dễ cảm thấy biết ơn và thỏa mãn, như vậy là đủ rồi, cô thực sự nghĩ vậy.Qua giọng nói nhẹ nhàng và tươi sáng của cô trong điện thoại, Lâm Tương Tư có thể cảm nhận được niềm vui ấy.Anh khẽ cong môi, quay đầu nhìn về phía căn phòng nơi gia đình đang tất bật chuẩn bị bữa cơm tất niên. Năm nay nhà anh cũng đặc biệt náo nhiệt.Chung Hiểu Hiểu cuối cùng đã đồng ý để dì út Chung Mỹ Ngọc hẹn hò, nhưng cô bé nói rằng, phải đợi cô bé kiểm tra, đồng ý rồi mới được kết hôn.Chung Mỹ Ngọc lập tức gật đầu lia lịa, lúc đó còn xúc động đến mức suýt đánh rơi đĩa trái cây đang cầm trên tay.Sau Tết Dương lịch, họ vẫn chưa về, có lẽ đây là kỳ nghỉ cuối cùng hai mẹ con họ được ở bên nhau một cách trọn vẹn.Những cơ hội thế này rồi sẽ ngày càng ít đi. Năm nay, Lâm Tương Tư cũng bị giữ lại.Trưởng thành chính là học cách chấp nhận mọi sắp đặt của số phận, học cách nói lời tạm biệt với nhiều điều, học cách tiếp nhận và quen với những cuộc chia ly.Anh từng là người rất khó nói lời từ biệt. Khi còn nhỏ không thể, lớn lên rồi cũng không thể, nhưng giờ đây, cuối cùng anh đã học được một chút.Không nhiều, cũng chẳng ít, vừa vặn đứng trên ranh giới giữa sự thấu hiểu và chấp nhận.Như thể chỉ cần tiến thêm một chút nữa, anh sẽ trở thành một người trưởng thành thực thụ, nhưng nếu lùi lại một chút thôi, anh sẽ lại trở về làm đứa trẻ ngây ngô năm nào.“Vài hôm nữa anh qua thăm em.” Anh khẽ nói trong điện thoại.Thiệu Minh Nguyệt khẽ gật đầu, má lúm đồng tiền bên má hiện rõ. Cô mỉm cười, ngẩng đầu bước qua con đường rợp bóng cây mà bọn họ thích đi dạo nhất. Cô rời khỏi cổng trường, gặp Thiệu Minh Dạ đang đợi sẵn rồi cùng nhau lên đường đến nhà hàng.“Bố mẹ gọi mấy món chị thích nhất đấy.”Thiệu Minh Nguyệt chỉ im lặng lắng nghe, không đáp lời.Trên đường không có nhiều người, chỉ lác đác vài bóng dáng.Vì hôm nay là một dịp đặc biệt, Đổng Tư và Thiệu Tuyển đã cố tình đặt nhà hàng gần trường. Trên tầng là phòng khách sạn mà họ sẽ nghỉ lại tối nay, từ ăn uống đến nghỉ ngơi đều được chuẩn bị chu đáo.Đi được một lúc, Thiệu Minh Dạ bắt đầu đọc tên từng món ăn. Nghe một lúc, ánh mắt Thiệu Minh Nguyệt khẽ động, sau đó cô mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.Bước vào đại sảnh khách sạn, ánh đèn rực rỡ soi sáng từng ngóc ngách. Sàn nhà bóng loáng đến mức có thể phản chiếu bóng người. Nhân viên lễ tân giúp họ đẩy cửa, đồng thanh chúc mừng năm mới.Sự hào hứng lan tỏa khiến Thiệu Minh Nguyệt cũng bị cuốn theo, trên môi nở nụ cười có chút mong đợi.Năm mới này vừa qua đi, học kỳ đầu năm ba của cô cũng trôi qua vội vã.Tiếp theo sẽ là học kỳ hai bận rộn và đầy áp lực.Vào ngày Thiệu Minh Dạ thi, cô đã đặt vé máy bay về nhà. Hôm đó, cô cùng Đổng Tư và Thiệu Tuyển chờ bên ngoài trường.Mặt trời rực rỡ, bên ngoài cổng trường đông nghịt người. Nắng có gay gắt đến đâu cũng không át được sự nôn nóng của đám đông, ai nấy đều bồn chồn như kiến bò trên chảo nóng.Dù Đổng Tư không đến mức thấp thỏm như những người khác, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.Thiệu Minh Nguyệt đi mua nước lạnh rồi đưa cho họ.Trông cô có vẻ vô cùng bình thản, đến mức Đổng Tư không nhịn được mà liên tục quan sát.Thiệu Tuyển nhận chai nước, uống vài ngụm. Thực ra ông không căng thẳng như vẻ ngoài, chỉ là bị bầu không khí xung quanh tác động.Đổng Tư liếc nhìn cô nhiều lần, dường như định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngập ngừng, không thốt thành lời.Thiệu Minh Nguyệt khẽ thở dài trong lòng, cô quay sang hỏi: “Sao thế ạ?”Đổng Tư lắc đầu, nhưng lại chẳng nói ra được điều gì.Nghĩ rằng bà lo lắng cho Minh Dạ, cô nhẹ giọng trấn an: “Không sao đâu ạ, dạo này em ấy chăm học như vậy, chắc chắn sẽ có kết quả tốt thôi.”Cô ngẩng đầu nhìn về phía khuôn viên trường xanh um bóng cây. Trùng hợp thay, đây chính là ngôi trường cấp ba cũ của cô. Khi ấy, cô cũng là một trong những người may mắn được thi ngay tại trường mình.“Hơn nữa, kỳ thi đại học chỉ là một trong những cột mốc quan trọng của cuộc đời, chứ không phải là tất cả. Vì thế, không cần quá căng thẳng đâu ạ.” Cô mỉm cười.“Khi con thi đại học, bố mẹ cũng rất—”Lời của Đổng Tư chợt khựng lại giữa chừng.Bà chợt nhận ra mình đã quên mất một điều gì đó rất quan trọng.Giờ phút này, cuối cùng bà cũng hiểu ra.Sững sờ quay sang nhìn Thiệu Minh Nguyệt, nhưng cô lại như không hề nhận ra sự bối rối của bà, cô tự nhiên tiếp lời: “Bố mẹ cũng rất lo lắng đúng không ạ? Thực ra chẳng có gì đâu, vào phòng thi rồi là hết căng thẳng thôi. Chỉ cần làm bài thật tốt là được mà.”Đổng Tư nhìn cô, bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng.Nỗi đau ấy xuất phát từ sự xa lạ mà thời gian tạo ra, cũng là sự áy náy đối với những tháng năm đã qua. Bà không biết rằng mình đã bỏ lỡ nhiều đến vậy.Khi Thiệu Minh Nguyệt thi đại học, bà và Thiệu Tuyển đều bận rộn với công việc, còn Thiệu Minh Dạ thì đang du học ngắn hạn ở nước ngoài. Người duy nhất nhớ đến chuyện này là bà ngoại, nhưng vì sức khỏe yếu, không thể ngồi xe đường dài, lại sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cháu gái nên chỉ có thể thấp thỏm chờ tin bên chiếc điện thoại.Thiệu Minh Nguyệt một mình xuất phát, một mình ngồi xe, một mình bước vào trường thi, và một mình rời khỏi đó khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên.Vậy mà giờ đây, cô lại mỉm cười nói: Con biết mà, khi đó mọi người cũng rất lo lắng.Lo lắng ư?Đổng Tư không thể nhớ nổi. Bà thậm chí chẳng thể nhớ hôm đó có công việc gì quan trọng đến mức bỏ lỡ kỳ thi đại học của con gái. Nếu thực sự quan trọng đến thế, tại sao giờ đây bà lại chẳng có chút ký ức nào?Với rất nhiều đứa trẻ, đó là một ngày trọng đại. Nếu hôm nay bà ở đây, có lẽ dù mười mấy năm trôi qua, bà cũng không quên được. Nhưng lúc này, bà chỉ có thể cười gượng gạo.Thiệu Tuyển im lặng không nói gì. Ông vốn không thích trẻ con, Thiệu Minh Nguyệt và Thiệu Minh Dạ cũng không phải ngoại lệ. Với ông, hai đứa bé ấy giống như một phần trách nhiệm, một minh chứng cho sự tiếp nối của cuộc đời họ.–Sau kỳ thi đại học, Thiệu Minh Dạ đã suy nghĩ rất kỹ, và vào đúng ngày có kết quả, cậu đăng ký vào một trường đại học có chương trình đào tạo liên kết trong và ngoài nước. Hai năm ở trong nước, hai năm ở nước ngoài.Kết quả của cậu tốt hơn dự đoán rất nhiều, nhưng vẫn chưa đủ để vào các trường liên kết danh tiếng ở những thành phố lớn. Vì vậy, cậu chọn một ngôi trường có tiếng ở miền Bắc, nơi có điểm chuẩn thấp hơn do vị trí địa lý.Học phí đắt đỏ, nhưng cả nhà đều vui mừng, đặc biệt là chính cậu.Những cuối tuần đầu tiên ở đó, Thiệu Minh Dạ rất hay chạy đến chỗ Thiệu Minh Nguyệt.Có lẽ vì mùa đông năm ngoái quá đẹp đẽ nên cậu không còn ác cảm với tuyết mà trái lại còn háo hức mong chờ.Ngày tuyết đầu tiên của mùa đông năm ấy, họ cùng nhau đi ăn mì bò để chúc mừng.“Cái gì chứ.” Thiệu Minh Dạ bất mãn nói. “Có gì đáng để ăn mừng đâu, đâu phải ngày quan trọng gì.”Lâm Tương Tư “chậc” một tiếng, quay đầu nhìn cậu, khóe môi khẽ cong lên:“Không muốn đi thì đừng đi.”Anh mặc một chiếc áo khoác gió tối màu, hàng lông mày rậm, ánh mắt sắc lạnh, đường nét cương nghị. Dù chỉ là một câu nói đùa, nhưng trên người anh vẫn toát lên khí chất khiến người khác không dám xem nhẹ.Suốt một năm qua, anh dần tiếp quản công ty gia đình. Đôi khi, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra lời nói của mình lại sắc bén đến vậy. Nhưng phần lớn thời gian, đó chính là phong cách của anh – sắc sảo, dứt khoát, mang đậm dấu ấn cá nhân.Thiệu Minh Nguyệt từng thấy anh gọi điện thoại một lần. Khi ấy, anh cũng nói một câu tương tự, rõ ràng chỉ là một lời đùa, cô nghe là biết ngay. Nhưng người ở đầu dây bên kia thì giọng run lên thấy rõ. Từ đó về sau, mỗi khi làm việc, anh không còn đùa giỡn nữa, chỉ còn lại những câu nói thấm đẫm châm biếm.Thiệu Minh Dạ cũng không nhận ra câu đó chỉ là một câu nói đùa. Hai năm nay, cậu luyện được một kỹ năng sinh tồn, những gì cần nghe thì nghe, những gì không muốn nghe thì cứ xem như gió thoảng bên tai. Dù gì đi nữa, anh cũng chẳng làm gì được cậu.“Đi thì đi!” Cậu dứt khoát, sải chân bước nhanh lên trước, “Xem thử cái quán này có gì mà hai người cứ nhớ mãi!”Đó chính là quán ăn nhỏ mà lần đầu tiên Lâm Tương Tư đến đây, Thiệu Minh Nguyệt đã đưa anh tới.Bên ngoài, tuyết rơi lất phất, còn bên trong thì ấm áp và có chút mờ ảo.Không gian quán vốn dĩ không lớn, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thu trọn từ bên này sang bên kia.Thiệu Minh Dạ đảo mắt quan sát xung quanh với vẻ đầy soi mói, suýt nữa thì buông lời chê bai. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của bà chủ quán, cậu đành ngậm lại, không nói nữa.Cậu quay đầu, muốn xem phản ứng của hai người kia.Thiệu Minh Nguyệt ngước lên, mỉm cười nhìn Lâm Tương Tư. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt cô sáng lấp lánh như một viên đá quý đen tuyền.Lâm Tương Tư liếc nhìn bàn tay bị cô nắm chặt dưới gầm bàn, khuôn mặt vốn lạnh lùng thoáng hiện một nụ cười nhàn nhạt.Anh cao lớn, bờ vai rộng, đường nét gương mặt sắc sảo. Khi cười lên, cả con người như bừng sáng, có sức sống hơn hẳn.Bà chủ quán rõ ràng vẫn còn nhớ họ. Khi mang mì ra, bà còn cười đầy ẩn ý.Nhìn bát mì nóng hổi trên bàn, Thiệu Minh Dạ bỗng nhiên thấy ê răng.Điều khiến cậu ê răng hơn cả là trên đường về, hai người họ còn ghé vào một tiệm hoa mua hoa.Cậu lẽo đẽo đi sau, cảm giác chẳng khác nào một cái bóng đèn siêu chói mắt.Suốt cả học kỳ này, cậu đã đi theo họ không biết bao nhiêu lần. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình thật thừa thãi.Còn hai người kia, rõ ràng chẳng có chút ý thức nào về chuyện đó.Nhìn họ chăm chú chọn hoa, cậu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bước lên phía trước, thở dài: “Hay là em về trước nhé?”“Chuyện gì thế?” Lâm Tương Tư nhìn cậu, trong tay vẫn còn cầm bó hoa. Không hiểu sao, Thiệu Minh Dạ luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Trong cảm nhận của cậu, Lâm Tương Tư là kiểu người nên xuất hiện ở những nơi xa hoa đẳng cấp, mỗi ngày ngồi xuống đưa ra hàng loạt mệnh lệnh quyết đoán.Bầu không khí dịu dàng của tiệm hoa này thực sự không hợp với anh chút nào.Nhưng đó chỉ là cảm giác của cậu mà thôi, bởi vì chính bọn họ lại trông vô cùng tự nhiên.Động tác cắm hoa của anh cũng dứt khoát gọn gàng, hoàn toàn không có chút ngượng ngập nào.Nghĩ ngợi một lát, Thiệu Minh Dạ nói: “Chỉ là thấy em không nên ở đây.”“Bây giờ cậu mới biết à?” Lâm Tương Tư cúi đầu, xắn tay áo lên đến khuỷu, cầm kéo “cạch” một tiếng, cắt đi những cành lá thừa. “Cứ ở đó đi, lát nữa anh đưa cậu về.”Thiệu Minh Nguyệt nhìn anh, khóe môi cong lên, để lộ một nụ cười nhàn nhạt. Sau đó, cô ghé sát vào bên cạnh Lâm Tương Tư, thì thầm gì đó vào tai anh. Lâm Tương Tư nhướng mày, cũng quay sang nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, sau đó bật cười.Thiệu Minh Dạ không biết họ đang nói gì, nhưng trực giác mách bảo rằng có liên quan đến cậu. Tất cả giác quan cảnh giác trong cậu đều căng lên, thế mà vẫn không đoán được rốt cuộc họ định làm gì.Ra khỏi tiệm hoa, cậu mới biết.Lúc thanh toán, Lâm Tương Tư tiện thể mua cho cậu một bó, một bó hoa hồng đỏ vừa vặn ôm trong lòng.Thiệu Minh Dạ ôm bó hoa, bước đi trên nền tuyết mỏng. Ngoảnh đầu nhìn lại, cậu thấy chị mình sóng bước bên cạnh Lâm Tương Tư, trong tay cầm một bó hoa baby’s breath xanh giản dị, vừa khéo hài hòa với chiếc kẹp tóc màu xanh trên mái đầu cô hôm nay.Mà bên cạnh bó baby’s breath ấy, cài một đóa hồng rực rỡ.Chính là bông hoa lớn nhất mà Lâm Tương Tư đã ngang nhiên lấy từ trong lòng cậu.Bất giác, cậu nhớ về nhiều năm trước. Khi đó, cậu từng khóc lóc giành lấy món đồ chơi mà Thiệu Minh Nguyệt yêu thích. Nhưng mỗi lần cô ra ngoài, nếu ai đó mua quà cho cô, cô nhất định sẽ đòi hai phần. Nếu chỉ có một phần, dù có thích đến đâu thì cô cũng sẽ nhường lại cho cậu.Mà bây giờ, đã có một người vừa vặn xuất hiện để bù đắp cho những tiếc nuối ấy, một người sẵn sàng cướp lấy thứ đẹp nhất từ trong vòng tay cậu để trao lại cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro