Tình Yêu Đắm Say Của Em

Sẽ luôn bên nha...

Đoàn Tiếu Tiếu

2025-04-07 10:00:47

Trên thế giới này, có quá nhiều người vì mãi canh cánh một chuyện nhỏ nhặt mà bỏ lỡ những điều thực sự quan trọng.Thiệu Minh Nguyệt không phải kiểu người như vậy. Cuộc sống của cô thực ra hạnh phúc hơn rất nhiều người.Cô có cha mẹ vô cùng xuất sắc. Họ tốt nghiệp từ những trường đại học danh tiếng, làm việc quên mình và trở thành những tinh anh trong ngành. Nhờ đó, gia đình cô dư dả, chưa từng phải lo lắng chuyện cơm áo.Thuở bé, cô lớn lên bên bà ngoại, được bà hết mực cưng chiều.Sau này, cô có một người em trai. Vì từng chịu tổn thương, cậu trở nên dễ cáu kỉnh, nhạy cảm, luôn thu mình vào một góc.Cô cứ thế lớn lên, từng bước từng bước sống trọn vẹn cuộc đời mình, cố gắng làm tốt nhất những gì có thể. Rồi cô gặp được chàng trai mà mình thích.Không có điều gì tuyệt vời hơn giây phút này.Những gia vị của cuộc sống, vì đã từng trải qua, vì có người yêu thương, nên cô học được cách bao dung và rộng lượng.Cô không muốn so đo những chuyện đã qua. Họ là ruột thịt, chẳng cần thiết phải vì sĩ diện mà làm tổn thương nhau.Nếu nhất định phải có một người nhận sai, một người cúi đầu, vậy thì Thiệu Minh Nguyệt sẵn sàng là người đó.Khoảnh khắc pháo hoa bùng nổ trên bầu trời, cô nghĩ đến Lâm Tương Tư.Cũng vào thời điểm này năm ngoái, họ cùng nhau đứng giữa con đường trung tâm của thành phố chất chứa biết bao ký ức, giữa dòng người đông đúc mà đếm ngược.Rồi khi kim đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, lúc cô vẫn còn do dự ngập ngừng thì anh đã tự nhiên mà kiên định nắm lấy tay cô.Hơi ấm từ lòng bàn tay anh nóng rẫy, bỏng rát như thiêu đốt. Cách một năm thời gian, cô vẫn như nhìn thấy chàng trai cao ráo, tuấn tú, lưng chừng giữa tuổi thiếu niên và trưởng thành ấy. Khi anh cong khóe môi mỉm cười, ánh sáng trong mắt dịu dàng mà rực rỡ.Vậy nên vào khoảnh khắc giao thừa năm nay, Thiệu Minh Nguyệt đã thẳng thắn thốt lên những lời mà năm ngoái cô muốn nói với anh nhưng chưa thể cất thành lời.— “Chúc mừng năm mới.”— “Em mong rằng, mọi ước nguyện của anh trong năm nay đều sẽ thành hiện thực.”–Lâm Tương Tư nhận được tin nhắn chúc phúc ấy khi đang ngồi trên ban công nhà mình, bên cạnh là cô em họ đang khóc đến đỏ hoe đôi mắt.Đôi mắt ấy trông hệt như mắt một chú thỏ. Ngày trước, con bé dường như chẳng bao giờ lớn, lúc nào cũng cười ngây thơ, thích bày trò nghịch ngợm, thích khóc to rồi lại cười lớn.Thế nhưng bây giờ, con bé như biến thành một người khác. Không còn để ý đến ai, chẳng biết đang nghĩ ngợi chuyện gì mà cứ đắm chìm trong thế giới riêng, lặng lẽ khóc một mình.Lâm Tương Tư trở về cũng không nói nhiều, cầm chìa khóa rồi cứng rắn xông vào phòng, kéo hết những tấm rèm mà cô em họ đã buông xuống. Ngày hôm sau, anh ép cô bé phải bước ra khỏi phòng.Bây giờ, anh cúi đầu nhìn vào điện thoại, chợt bật cười khẽ.“Là chị gái lần trước sao?” Chung Hiểu Hiểu nãy giờ vẫn im lặng bỗng cất giọng hỏi, âm mũi còn nặng vì khóc.Lâm Tương Tư không có biểu hiện gì bất thường, thậm chí ngay cả một chút ngạc nhiên cũng không. Điều này khiến Chung Hiểu Hiểu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô bé không thích cảm giác dì và dượng cứ đối xử với mình như một con búp bê dễ vỡ. Điều đó khiến cô vừa khó chịu vừa tủi thân, chỉ muốn trốn đi, không để họ nhìn thấy mình.Lâm Tương Tư thản nhiên cất điện thoại đi rồi gật đầu.“Tình cảm hai anh chị tốt không?” Chung Hiểu Hiểu lại hỏi, “Sau này cũng sẽ luôn như vậy chứ?”Anh nhìn cô bé, trong đôi mắt sâu thẳm có một thứ cảm xúc mà Chung Hiểu Hiểu không hiểu được. Rồi anh cụp mắt xuống, dùng giọng nói chắc chắn mà bình thản đáp: “Sẽ luôn như vậy.”Cô bé bây giờ còn quá nhỏ, chưa biết rằng gặp được một người mình thật lòng thích mà người đó cũng thích mình khó khăn đến nhường nào.Chung Hiểu Hiểu chẳng buồn nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của anh khiến cô bé khó chịu thế nào, mà chỉ muốn chứng minh anh đang nói dối.“Làm sao anh biết hai người sẽ luôn bên nhau?”Lâm Tương Tư điềm tĩnh đáp: “Anh biết.”“Bố mẹ em lúc kết hôn cũng nói sẽ yêu nhau trọn đời trọn kiếp.” Chung Hiểu Hiểu vẫn không chịu từ bỏ, lấy chính những người gần gũi nhất với mình ra làm ví dụ, “Nhưng rồi họ vẫn ly hôn. Trọn đời trọn kiếp gì chứ, toàn là giả dối.”Cô bé bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt làm nhòe tầm nhìn.Dù vậy, cô bé vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào Lâm Tương Tư, như thể nhất định phải có một lời giải thích mới chịu.Lâm Tương Tư thở dài, khụy một chân xuống trước mặt cô bé, dùng ống tay áo chậm rãi lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên má.Anh lau chẳng nhẹ nhàng chút nào, lớp vải cọ vào da khiến má cô bé bắt đầu rát lên.Thế nhưng, Chung Hiểu Hiểu lại cảm thấy anh rất đáng tin cậy. Dù hai người hay đấu khẩu, nhưng trong số những người thân của cô bé, ngoài bố mẹ ra, người cô bé thích nhất chính là người anh họ này.Hồi bé, mỗi lần đến đây chơi, cô bé đều đòi ăn kẹo bông.Anh nhăn nhó bảo: “Em còn chẳng chịu gọi anh một tiếng ‘anh’, anh chẳng thèm mua cho đâu.” Nhưng chỉ một lát sau, kẹo bông vẫn xuất hiện trong tay cô bé.Cô bé than mỏi chân quá, không đi nổi nữa, hỏi anh phải làm sao. Anh vừa ra vẻ khó chịu vừa than phiền, nhưng rồi vẫn cúi xuống bế cô bé lên.Những chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần.Vậy nên, khi biết mẹ có bạn trai, hơn nữa không phải ngày một ngày hai mà đã rất lâu rồi, bây giờ lại còn tính đến chuyện kết hôn, mẹ hỏi ý kiến cô bé, phản ứng đầu tiên của cô bé chính là bỏ trốn.Còn trốn đi đâu, cô bé cũng chẳng rõ, chỉ biết rằng anh nhất định sẽ có cách.“Lúc ly hôn, bố em còn nói rằng dù không ở bên em, ông ấy vẫn sẽ luôn yêu em. Nhưng bây giờ thì sao? Ông ấy kết hôn rồi, có con riêng rồi, ngay cả muốn gặp em cũng phải lén lút. Em không tin họ nữa! Em sẽ không bao giờ tin họ nữa!” Chung Hiểu Hiểu vừa khóc vừa nói: “Em đã mất bố rồi, em không muốn mất mẹ nữa. Tại sao chỉ có em phải chịu cảnh này? Nếu họ không yêu nhau, vậy tại sao lại sinh ra em?”“Bởi vì con người sẽ thay đổi.” Lâm Tương Tư đáp, “Nhưng khi em được sinh ra, họ nhất định đã yêu nhau.”“Làm sao anh biết?”Lâm Tương Tư thản nhiên nói: “Anh từng thấy.”“Thật không?” Chung Hiểu Hiểu lập tức ngẩng đầu lên, truy hỏi: “Làm sao anh có thể thấy được?”Anh thực sự đã từng chứng kiến. Anh lớn hơn Chung Hiểu Hiểu tám tuổi. Khi cô bé chào đời, sự nghiệp của Lâm Dũng vừa mới khởi bước, gia đình họ vẫn chưa chuyển đến Bắc Kinh, còn sống ở thành phố tỉnh lỵ quê nhà.Hôm đó, trong bệnh viện, khi dì vẫn còn trong phòng sinh, dượng đã quỳ sụp ngay trước cửa, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa. Anh chưa từng thấy một người đàn ông nào khóc đến mức như thế.Lâm Dũng còn chưa kịp nhìn thấy bé con, suýt nữa đã xông vào đánh người ta. Cuối cùng, ông bị mọi người giữ lại, tức giận quay sang Lâm Tương Tư, nói đầy vẻ hằn học: “Nếu sau này con lớn mà dám làm chuyện như vậy, bố sẽ đánh gãy chân con!”Người lớn luôn muốn giữ thể diện trước mặt trẻ con. Vậy mà dượng anh lại có thể khóc đến mức chẳng màng hình tượng. Khi ấy, Lâm Tương Tư đã từng nghĩ rằng đó là vì ông yêu dì anh rất nhiều.Nhưng bây giờ ngẫm lại, chẳng qua ông ta chỉ quá ích kỷ, quá đắm chìm trong hình tượng kẻ si tình mà chính ông ta dựng lên.Nên khi đã không còn yêu nữa, thì chính là không yêu nữa.Thế giới này có quá nhiều người tự cho mình là chung tình, ai cũng nghĩ rằng bản thân xứng đáng có được một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Nhưng sự thật thì sao? Cả đời này, mấy ai thật sự có thể yêu đến bạc đầu?Lâm Tương Tư vỗ nhẹ vào vai cô bé.“Em không cần phải chấp nhận.”“Ừm.” Chung Hiểu Hiểu hít mũi một cái, gượng cười. “Em có thể không chấp nhận, nhưng mẹ em yêu em. Bố không cần em nữa, mẹ một mình nuôi em khôn lớn. Em không thích mẹ có bạn trai, mẹ liền không quen ai cả. Em muốn gì mẹ cũng cố gắng cho em. Bây giờ, mẹ chỉ muốn tìm một người bên cạnh… Em không thể quá ích kỷ được. Nhưng mà—”Nước mắt cô bé lại trào ra.“Nhưng mà em thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng. Em cứ nghĩ hai mẹ con sẽ mãi mãi nương tựa lẫn nhau…”“Đôi khi em cảm thấy mình cũng giống bố vậy, cũng thích chìm đắm trong cảm xúc của bản thân. Nhưng em không hoàn toàn giống bố. Ít nhất, em vẫn nhìn thấy được phản ứng của những người xung quanh, ít nhiều gì cũng hiểu được suy nghĩ của họ. Nhưng mà em vẫn thấy rất khó chịu, thật sự không muốn như vậy.”“Anh biết.”Lâm Tương Tư ôm cô bé vào lòng, mặc cho nước mắt nước mũi của cô bé thấm ướt cả áo mình. Anh vỗ nhẹ lưng cô bé, nhìn cơ thể cô bé run lên từng hồi vì khóc.“Em đã làm rất tốt rồi, thật đấy.”Sau một trận khóc to, Chung Hiểu Hiểu đã bình tĩnh lại, nhưng cũng ngại ngùng hơn hẳn.Ở cái tuổi này, cô bé đã bắt đầu biết sĩ diện. Lâm Tương Tư cũng không vạch trần cô bé.Trời đêm giao thừa, pháo hoa trên bầu trời nối tiếp nhau bừng sáng, đóa này lụi tàn, đóa khác lại vươn lên.Chung Hiểu Hiểu xoa cái mũi đỏ au, giọng khàn khàn: “Vậy nên, anh à, sao anh lại tin rằng hai người sẽ luôn bên nhau?”Cô không nhìn anh, như thể chỉ là một câu hỏi vu vơ, chẳng quan trọng anh có trả lời hay không.Lúc cô bé nghĩ anh sẽ không đáp lại thì anh cất giọng: “Vì anh tin rằng… em ấy là cô gái tuyệt vời nhất thế gian này.”Pháo hoa đột ngột lóe sáng, chiếu rọi hàng chân mày lạnh nhạt của anh. Ngửa đầu nhìn lên trời, mấy lọn tóc đen mềm mại trên trán khẽ lay động theo làn gió lùa qua khe hở ban công. Đường nét cằm căng chặt, yết hầu khẽ trượt lên xuống. Khóe môi anh hơi nhếch lên, vẽ thành một nụ cười nhẹ, mong manh như chính chùm pháo hoa vừa bừng sáng rồi vụt tắt.Nhanh đến mức khiến Chung Hiểu Hiểu ngờ rằng mình chỉ hoa mắt mà thôi.“Khi yêu nhau, ai cũng nghĩ như vậy sao?” Cô bé thắc mắc, “Vậy chẳng phải mỗi ngày đều có một ‘cô gái tuyệt vời nhất thế gian’ sao?”Lâm Tương Tư bật cười, vẻ mặt kiêu ngạo. Trong ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, tự nhiên như lẽ dĩ nhiên mà nói: “Chỉ có em ấy mới là cô gái tuyệt vời nhất thế gian.”Là người bị so sánh thua kém, Chung Hiểu Hiểu tỏ vẻ không phục, bèn hỏi vặn lại: “Thế còn chị ấy? Chị ấy có nghĩ anh là chàng trai tuyệt vời nhất thế gian không?”Lâm Tương Tư mỉm cười, đôi mắt cũng như sáng lên theo: “Em ấy nghĩ anh là người đàn ông tuyệt vời nhất thế gian.”“…”Chung Hiểu Hiểu không hiểu hai câu này có gì khác nhau lắm, nhưng cô bé vẫn hỏi điều mình thắc mắc nhất: “Anh à, làm sao anh biết sau này hai người sẽ không vì yêu người khác mà chia tay? Như bố mẹ em vậy.”“Bởi vì—”Lâm Tương Tư nhìn cô bé rồi khẽ nghiêng đầu, hướng mắt về bầu trời đêm sâu thẳm và rực rỡ.Bởi vì yêu nhau, thì sẽ không sợ bất cứ điều gì.Nhưng anh không nói câu đó ra mà chỉ đứng dậy, nhìn xuống cô bé rồi nói: “Bởi vì em phải đi ngủ rồi. Một đứa nhóc như em không cảm thấy mình hỏi quá nhiều sao?”“Nhưng mà anh vẫn chưa trả lời em!”Chung Hiểu Hiểu không chịu bị kéo dậy, bèn níu lại, không chịu đứng lên.Lâm Tương Tư thuận thế ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé, giọng dịu dàng: “Sau này lớn lên, em sẽ hiểu thôi.”“Vậy có ai sẽ luôn ở bên em, yêu em vô điều kiện không?”“Ừm, cái này thì anh phải suy nghĩ đã.”Lâm Tương Tư ra vẻ trầm ngâm, khẽ xoa cằm.Chung Hiểu Hiểu bắt đầu nghi ngờ có phải anh đang trêu chọc mình không, nhưng ngay lúc cô bé định phản bác, anh lại ngẩng đầu, cười dịu dàng: “Nếu em chịu ăn uống đầy đủ, ngoan ngoãn đi học, chăm chỉ sống tốt mỗi ngày, biết đâu lại có thể đấy.”“Gì chứ!” Chung Hiểu Hiểu đứng phắt dậy, đi theo sau anh đến cửa phòng, bĩu môi than phiền: “Anh là đồ lừa đảo! Y như mấy người lớn khác, toàn lừa em, hứ!”Nói xong, cô bé giận dỗi đóng sầm cửa phòng mình lại, chạy tọt vào trong.Lâm Tương Tư không hề tức giận, chỉ đứng nhìn theo bóng cô bé khuất sau cánh cửa. Sau đó, anh cũng đẩy cửa phòng mình ra.Cách nhau hàng ngàn cây số, vào cùng một khoảnh khắc, anh và Thiệu Minh Nguyệt cùng ngước lên nhìn bầu trời đêm.— Thật tuyệt, hôm nay trên trời có trăng!Dưới ánh đèn đầu giường, Triệu Minh Nguyệt cẩn thận đọc đi đọc lại bức thư hồi âm của Lâm Tương Tư nhân dịp Tết Nguyên Đán, sau đó nhẹ nhàng bấm lưu lại.“Nếu ước nguyện của em là mong mọi ước nguyện của anh đều thành hiện thực, vậy thì anh ước rằng chúng ta sẽ luôn bên nhau, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ mãi mãi bên nhau.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Đắm Say Của Em

Số ký tự: 0