Ai chẳng muốn đ...
2024-11-07 02:45:50
Hoàng Đế nghe xong những lời của Tống Vân Thư khẽ thở dài một tiếng, tâm tư có phần nằng nề, mãi lúc lâu sau mới trầm giọng:
"Vân Thư, thời điểm này không thích hợp để ban hôn. Hiện tại bách tính đang lầm than cơ cực, việc ban hôn lúc này sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của con và cả Hoài Vương phủ. Hơn nữa nếu muốn ban hôn thúc phụ cũng phải xem tầm ý của Thẩm An thể nào. Ta biết các con có giao tình nhưng chung thần đại sự là việc hệ trọng của đời người, vẫn nên suy xét kỹ mọi mặt."
" Chuyện này chúng ta để nói sau được không. Dịch bệnh qua đi, nếu hai người vẫn có tâm ý, thúc phụ nhất định sẽ làm chủ cho con."
Khuyên bảo Tống Vân Thư xong Hoàng Đế lại liếc mắt nhìn sang Minh Châu:
"Châu nhi tới đây cũng là muốn cữu cữu ban hôn sao?"
Thỉnh cầu của Tống Vân Thư bị từ chối, xem ra con đường tình duyên của hai người họ ở kiếp này khá lận đận, nếu như Thẩm An biết được việc này chắc hẳn sẽ rất buồn lòng, mà nàng thì lại không đành lòng thấy hắn buồn.
Vốn định nói đỡ giúp bọn họ vài câu nhưng còn chưa kịp mở lời lại nghe Hoàng Đế hỏi vậy, trong lòng liền khẩn trướng:
"Không phải ạ. Con tới đây muốn xin đề xuất biện pháp giải quyết dịch bệnh của nạn dân."
Sau khi nàng nói xong Hoàng Đế chợt nhớ lại việc nàng cứu giúp nạn dân mấy ngày trước, tâm tình bống nhiên lại vui vẻ, giọng điệu thích thú:
"Nói xem con muốn giải quyết việc này thể nào?"
"Hiện tại bách tính nhiễm bệnh rất nhiều, xin người cho cách ly những người khỏe và những người bị bệnh, như vậy sẽ giảm bớt nguy cơ lây nhiễm."
"Bên ngoài các y quán đều đang quá tải, không có đại phu làm việc. Một số thương nhân cũng lợi dụng dịch bệnh, tăng cao giá bán dược liệu khiến cho những người nghèo càng khó có cơ hội được cứu chữa. Xin người cho xây dựng thêm một số y quán tạm thời do các thái y đứng ra phụ trách đồng thời niêm yết giá bán dược liệu, trừng phạt mạnh tay với những kẻ lợi dụng dịch bệnh mà kiếm lợi nhuận từ buôn bán dược liệu."
Hoàng Đế chăm chú lắng nghe nàng nói rồi bật cười thành tiếng: "Tốt, rất tốt. Lần trước Thẩm An vừa đề nghị ổn định nạn dân thì con đã dựng lều phát cháo. Sáng nay hắn vừa nói muốn sơ tán những người khỏe mạnh để tránh lây nhiễm thì con lại đề xuất chữa bệnh và bình ổn giá thảo dược. Trùng hợp. Thật là trùng hợp."
Trước giờ hắn toàn là muốn đối đầu với nàng, còn có chuyện trùng hợp như vậy được sao. Minh Châu cúi đầu khẽ thấp giọng: "Xin cữu cữu cho phép Châu Nhi tham gia chữa bệnh cho nạn dân cùng các vị thái y."
Hoàng Đế nhíu mày: "Con là Quận chúa, thân phận cao quý, lại còn là nữ tử sao có thể tiếp cận cùng những nạn dân đó được.
"Châu nhi học y chính là muốn cứu người, bách tính lúc này chính là đang cần tới Châu nhi. Chữa bệnh không phân biệt nam nữ, càng không phân biệt sang hèn. Mạng người mới là quan trọng. Xin Cữu cữ thành toàn cho con." Nàng nhìn thẳng vào Hoàng Đế kiên định nói.
Hoàng Để cười lớn, hài lòng chấp thuận: "Châu nhi của chúng ta đã trưởng thành thật rồi. Được, làm theo con nói."
Bên ngoài điện Kim Loan, Tống Vân Thư hơi cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, ấp úng nói:
"Biểu tỉ, thật ngưỡng mộ tỉ có thể biết y thuật, cũng có thể suy nghĩ chu toàn cho bách tính... Còn muội... muội chỉ biết tới tình yêu nhỏ bé của mình..Thật hổ thẹn."
Kiếp trước chính nàng ta dùng cái tâm để cảm hóa Thẩm An. Sau khi phò tá hắn lên tới vị trí nhiếp chính vương, nàng ta vẫn là dùng chữ tâm để đối đãi với bách tính, danh tiếng của nhiếp chính vương phi có người dân nào không biết, tấm lòng của nhiếp chính vương phi có người dân nào không cảm phục.
Tổng Vân Thư của hiện tại cũng là lớn lên bên của phật, vậy sao có thể là chỉ biết tới tình yêu nhỏ bé của mình cho được.
Minh Châu nhìn thẳng vào mắt của nàng ta nhẹ nhàng an ủi: "Muội đừng nói như vậy, suy cho cùng ai chẳng muốn được ở bên người mình yêu."
Thấy Minh Châu không bài xích chuyện xin ban hôn, Tống Vân Thư tiếp tục nói: "Thật ra không phải muội không nghĩ cho bách tính chỉ là muội nghĩ cho Thẩm An nhiều hơn nên mới xin ban hôn vào thời điểm này."
"Thời gian trước huynh ấy bị thương nặng còn chưa hồi phục được bao lâu nay lại dốc sức vì nạn dân. Muội không đành lòng nhìn huynh ấy uống cháo loãng mỗi ngày, đêm nào cũng về Thẩm phủ lúc canh ba, canh tư. Muội muốn sau khi thành hôn có thể danh chính ngôn thuận chăm lo cho huynh ấy mỗi ngày."
Mấy ngày trước thi thoảng nàng cũng nhìn thấy bóng dáng hắn trong đám người cẩm y vệ hỗ trợ nạn dân nhưng nàng không biết hắn dốc sức tới vậy. Quả nhiên vẫn là Tống Vân Thư lo lắng cho hắn, quan tâm hắn hơn, cũng là
Tổng Vân Thư phù hợp làm thê tử của hẳn hơn.
Minh Châu mỉm cười, giúp Tống Vân Thư chỉnh lại tóc mái đang bị gió thổi bay trên trán: "Tình cảm của hai người thật tốt. Muội cố gắng đợi thêm một thời gian nữa, khi dịch bệnh qua đi Hoàng Thượng sẽ chủ trì hôn sự cho muội.”
"Vân Thư, thời điểm này không thích hợp để ban hôn. Hiện tại bách tính đang lầm than cơ cực, việc ban hôn lúc này sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của con và cả Hoài Vương phủ. Hơn nữa nếu muốn ban hôn thúc phụ cũng phải xem tầm ý của Thẩm An thể nào. Ta biết các con có giao tình nhưng chung thần đại sự là việc hệ trọng của đời người, vẫn nên suy xét kỹ mọi mặt."
" Chuyện này chúng ta để nói sau được không. Dịch bệnh qua đi, nếu hai người vẫn có tâm ý, thúc phụ nhất định sẽ làm chủ cho con."
Khuyên bảo Tống Vân Thư xong Hoàng Đế lại liếc mắt nhìn sang Minh Châu:
"Châu nhi tới đây cũng là muốn cữu cữu ban hôn sao?"
Thỉnh cầu của Tống Vân Thư bị từ chối, xem ra con đường tình duyên của hai người họ ở kiếp này khá lận đận, nếu như Thẩm An biết được việc này chắc hẳn sẽ rất buồn lòng, mà nàng thì lại không đành lòng thấy hắn buồn.
Vốn định nói đỡ giúp bọn họ vài câu nhưng còn chưa kịp mở lời lại nghe Hoàng Đế hỏi vậy, trong lòng liền khẩn trướng:
"Không phải ạ. Con tới đây muốn xin đề xuất biện pháp giải quyết dịch bệnh của nạn dân."
Sau khi nàng nói xong Hoàng Đế chợt nhớ lại việc nàng cứu giúp nạn dân mấy ngày trước, tâm tình bống nhiên lại vui vẻ, giọng điệu thích thú:
"Nói xem con muốn giải quyết việc này thể nào?"
"Hiện tại bách tính nhiễm bệnh rất nhiều, xin người cho cách ly những người khỏe và những người bị bệnh, như vậy sẽ giảm bớt nguy cơ lây nhiễm."
"Bên ngoài các y quán đều đang quá tải, không có đại phu làm việc. Một số thương nhân cũng lợi dụng dịch bệnh, tăng cao giá bán dược liệu khiến cho những người nghèo càng khó có cơ hội được cứu chữa. Xin người cho xây dựng thêm một số y quán tạm thời do các thái y đứng ra phụ trách đồng thời niêm yết giá bán dược liệu, trừng phạt mạnh tay với những kẻ lợi dụng dịch bệnh mà kiếm lợi nhuận từ buôn bán dược liệu."
Hoàng Đế chăm chú lắng nghe nàng nói rồi bật cười thành tiếng: "Tốt, rất tốt. Lần trước Thẩm An vừa đề nghị ổn định nạn dân thì con đã dựng lều phát cháo. Sáng nay hắn vừa nói muốn sơ tán những người khỏe mạnh để tránh lây nhiễm thì con lại đề xuất chữa bệnh và bình ổn giá thảo dược. Trùng hợp. Thật là trùng hợp."
Trước giờ hắn toàn là muốn đối đầu với nàng, còn có chuyện trùng hợp như vậy được sao. Minh Châu cúi đầu khẽ thấp giọng: "Xin cữu cữu cho phép Châu Nhi tham gia chữa bệnh cho nạn dân cùng các vị thái y."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Đế nhíu mày: "Con là Quận chúa, thân phận cao quý, lại còn là nữ tử sao có thể tiếp cận cùng những nạn dân đó được.
"Châu nhi học y chính là muốn cứu người, bách tính lúc này chính là đang cần tới Châu nhi. Chữa bệnh không phân biệt nam nữ, càng không phân biệt sang hèn. Mạng người mới là quan trọng. Xin Cữu cữ thành toàn cho con." Nàng nhìn thẳng vào Hoàng Đế kiên định nói.
Hoàng Để cười lớn, hài lòng chấp thuận: "Châu nhi của chúng ta đã trưởng thành thật rồi. Được, làm theo con nói."
Bên ngoài điện Kim Loan, Tống Vân Thư hơi cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, ấp úng nói:
"Biểu tỉ, thật ngưỡng mộ tỉ có thể biết y thuật, cũng có thể suy nghĩ chu toàn cho bách tính... Còn muội... muội chỉ biết tới tình yêu nhỏ bé của mình..Thật hổ thẹn."
Kiếp trước chính nàng ta dùng cái tâm để cảm hóa Thẩm An. Sau khi phò tá hắn lên tới vị trí nhiếp chính vương, nàng ta vẫn là dùng chữ tâm để đối đãi với bách tính, danh tiếng của nhiếp chính vương phi có người dân nào không biết, tấm lòng của nhiếp chính vương phi có người dân nào không cảm phục.
Tổng Vân Thư của hiện tại cũng là lớn lên bên của phật, vậy sao có thể là chỉ biết tới tình yêu nhỏ bé của mình cho được.
Minh Châu nhìn thẳng vào mắt của nàng ta nhẹ nhàng an ủi: "Muội đừng nói như vậy, suy cho cùng ai chẳng muốn được ở bên người mình yêu."
Thấy Minh Châu không bài xích chuyện xin ban hôn, Tống Vân Thư tiếp tục nói: "Thật ra không phải muội không nghĩ cho bách tính chỉ là muội nghĩ cho Thẩm An nhiều hơn nên mới xin ban hôn vào thời điểm này."
"Thời gian trước huynh ấy bị thương nặng còn chưa hồi phục được bao lâu nay lại dốc sức vì nạn dân. Muội không đành lòng nhìn huynh ấy uống cháo loãng mỗi ngày, đêm nào cũng về Thẩm phủ lúc canh ba, canh tư. Muội muốn sau khi thành hôn có thể danh chính ngôn thuận chăm lo cho huynh ấy mỗi ngày."
Mấy ngày trước thi thoảng nàng cũng nhìn thấy bóng dáng hắn trong đám người cẩm y vệ hỗ trợ nạn dân nhưng nàng không biết hắn dốc sức tới vậy. Quả nhiên vẫn là Tống Vân Thư lo lắng cho hắn, quan tâm hắn hơn, cũng là
Tổng Vân Thư phù hợp làm thê tử của hẳn hơn.
Minh Châu mỉm cười, giúp Tống Vân Thư chỉnh lại tóc mái đang bị gió thổi bay trên trán: "Tình cảm của hai người thật tốt. Muội cố gắng đợi thêm một thời gian nữa, khi dịch bệnh qua đi Hoàng Thượng sẽ chủ trì hôn sự cho muội.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro