Đứa trẻ ngoan
2024-11-07 02:45:50
Trong điện Kim Loan nhất thời trở nên ồn ào. Thẩm An là người do Hoài Vương tiến cử, hắn được Hoài Vương ủng hộ là chuyện bình thường nhưng ngay cả Thái phó, người trước giờ vẫn luôn tỏ ra không thích Thẩm An nay lại ủng hộ hắn ổn định nạn dân càng làm cho mọi người bàn tán xôn xao.
Trong lúc hai bên vẫn còn dang giằng co quyết liệt chưa phân bại thắng thì quân tình báo truyền tới tin tức bên ngoài cung.
" Bẩm Hoàng Thượng, sáng nay Quận chúa Minh Châu đã sai người nấu cháo phát miễn phí cho nạn dân, còn cho người dựng lều tạm trú thu nhận người già và trẻ nhỏ. Hiện tại nạn dần không còn tranh cướp trên đường mà đều đồ dồn về trước phủ Quận chúa xin cháo và nghỉ chân."
Hoàng Đế nghe xong, hai mắt như phát sáng, cơ mày cuối cùng cũng có thể giãn ra, gật đầu hài lòng nói:
"Châu nhi đúng là một đứa trẻ ngoan."
Dứt lời lại nhìn văn võ bá quan một lượt rồi mới nói tiếp.
"Việc làm của Quận chúa Minh Châu chẳng phải đúng như để xuất của Thẩm An hay sao. Các người đã nghe thấy hiệu quả chưa. Việc ổn định nạn dân, lấy lại trật tự cho bách tính kinh thành giao cho Thẩm An quyết định, người của Cẩm y vệ trực tiếp làm việc."
Một Quận chúa có tiếng cao ngạo, tàn ác lại là người đầu tiên tự bỏ ra tiền của cùng công sức giúp đỡ nạn dân.
Nếu như các quý nữ nổi tiếng hiền lương thục đức còn giậm chân tại chỗ thì biết để mặt mũi vào đâu.
Chẳng mấy chốc người của Cẩm y về đã nhận được không ít lương thực, tiền bạc, trang sức được quyền góp giúp đỡ nạn dân. Khắp các con phố lớn nhỏ đều có điểm phát cháo miến phí, lều tạm trú cho nạn dân.
Quả nhiên như lời Thẩm An nói, nạn dân an ổn, người trong kinh thành cũng bình yên.
Nơi ăn chốn ở của nạn dân đã tạm thời ổn định, vậy nhưng trời không chiều lòng người. Niềm vui còn chưa tận hưởng được bao lâu đã lại đương đầu với thử thách mới.
Trước khi những nạn dân nhận được sự cứu trợ, nơi họ ở là lề đường, bãi hoang, thứ họ uống là nguồn nước bẩn,
thứ họ ăn là đồ ôi thiu. Dịch bệnh bùng phát lại lây lan nhanh, chẳng mấy chốc trong các lều trại đã la liệt các bệnh nhân.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...Không chỉ nạn dân mắc bệnh mà ngay cả bách tính trong kinh thành cũng có nhiều người bị nhiễm bệnh.
Các y quán quá tải, dược liệu được bán ra với giá trên trời. Nhiều người vừa trải qua thiên tai, đói rét lại thêm dịch bệnh cuối cùng cũng đành phải chịu đầu hàng với số phận.
Một ngày không biết có bao nhiêu người phải ra đi vì dịch bệnh, thi thể chất chồng thành đống, ngay cả những manh chiếu để bảo hộ và che đậy cho họ chút nhân phẩm cuối cùng cũng không đủ.
Khắp các ngõ lớn nhỏ đâu đâu cũng nghe được tiếng kêu rên đau đớn vì bệnh tật, tiếng gào khóc tới xe gan xé ruột vì sinh li tử biệt, xa cách âm dương. Cả kinh thành lại lần nữa chìm trong không khí tang thương.
Ngày hôm ấy, Minh Châu vào cung muốn xin ý chỉ của Hoàng Thượng. Nàng vừa vào điện Kim Loan đã thấy Tống Vân Thư đợi ở đó từ trước. Dường như hôm nay nàng ta cũng có việc thật sự quan trọng muốn xin Hoàng Đế giúp đỡ.
Một lúc sau Hoàng Đế bước vào, ánh mắt nhu hòa nhìn hai người:
"Hiếm khi hai con tới đây tìm trắm, là có việc gì quan trọng sao?"
"Đều là người một nhà, không cần phải đa lễ." Hoàng Đế vừa nói vừa ra hiệu cho hai người ngồi xuống ghế. Ánh mắt hướng về Tống Vân Thư dịu dàng nói:
"Còn nhớ lần trước Vân Thư tới đây mới chỉ ba, bốn tuổi, chớp mắt một cái đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp như vậy rồi. Hôm nay con tới là muốn xin thúc phụ chuyện gì đây?"
Gương mặt xinh đẹp của Tống Vân Thư hơi ửng hồng, nàng e thẹn mở lời:
"Thúc phụ, Vân Thư tới đây là vì chuyện riêng, con muốn xin người ban hôn cho con và Thẩm đại nhân."
Lời vừa nói ra khiến cho Minh Châu kinh ngạc, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Trong suy nghĩ của nàng, chuyện hôn sự của hai người họ chỉ là sớm muộn nhưng hiện tại nghe được tâm ý của Tống Vân Thư vẫn không tránh khỏi mất mát. Hai bàn tay đặt dưới bàn không tự chủ mà siết chặt vào nhau, ánh mắt nhìn sang Hoàng Đế chờ đợi câu trả lời cũng hồi hộp không kém gì Tống Vân Thư.
Hoàng Đế khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc hỏi lại:
"Con thật sự muốn gả cho hắn."
Tống Vân Thư gật đầu, ánh mắt kiên định: "Con và Thầm đại nhân quen biết nhiều năm cũng có nhiều giao tình, con nghĩ là do huynh ấy mặc cảm về gia thế của mình, sợ không xứng với thân phận của con, không xứng với
Hoài Vương phủ vì vậy mạo muội tới đây xin thúc phụ chỉ hôn."
"Thúc phụ cũng biết huynh ấy chỉ có một mình, những lần làm việc bị thương nguy hiểm tới tính mạng cũng không ít, con muốn được gả cho huynh ấy, danh chính ngôn thuận chăm lo cho huynh ấy."
"Xin thúc phụ tác thành cho Vân Thư và Thẩm đại nhân.
Trong lúc hai bên vẫn còn dang giằng co quyết liệt chưa phân bại thắng thì quân tình báo truyền tới tin tức bên ngoài cung.
" Bẩm Hoàng Thượng, sáng nay Quận chúa Minh Châu đã sai người nấu cháo phát miễn phí cho nạn dân, còn cho người dựng lều tạm trú thu nhận người già và trẻ nhỏ. Hiện tại nạn dần không còn tranh cướp trên đường mà đều đồ dồn về trước phủ Quận chúa xin cháo và nghỉ chân."
Hoàng Đế nghe xong, hai mắt như phát sáng, cơ mày cuối cùng cũng có thể giãn ra, gật đầu hài lòng nói:
"Châu nhi đúng là một đứa trẻ ngoan."
Dứt lời lại nhìn văn võ bá quan một lượt rồi mới nói tiếp.
"Việc làm của Quận chúa Minh Châu chẳng phải đúng như để xuất của Thẩm An hay sao. Các người đã nghe thấy hiệu quả chưa. Việc ổn định nạn dân, lấy lại trật tự cho bách tính kinh thành giao cho Thẩm An quyết định, người của Cẩm y vệ trực tiếp làm việc."
Một Quận chúa có tiếng cao ngạo, tàn ác lại là người đầu tiên tự bỏ ra tiền của cùng công sức giúp đỡ nạn dân.
Nếu như các quý nữ nổi tiếng hiền lương thục đức còn giậm chân tại chỗ thì biết để mặt mũi vào đâu.
Chẳng mấy chốc người của Cẩm y về đã nhận được không ít lương thực, tiền bạc, trang sức được quyền góp giúp đỡ nạn dân. Khắp các con phố lớn nhỏ đều có điểm phát cháo miến phí, lều tạm trú cho nạn dân.
Quả nhiên như lời Thẩm An nói, nạn dân an ổn, người trong kinh thành cũng bình yên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nơi ăn chốn ở của nạn dân đã tạm thời ổn định, vậy nhưng trời không chiều lòng người. Niềm vui còn chưa tận hưởng được bao lâu đã lại đương đầu với thử thách mới.
Trước khi những nạn dân nhận được sự cứu trợ, nơi họ ở là lề đường, bãi hoang, thứ họ uống là nguồn nước bẩn,
thứ họ ăn là đồ ôi thiu. Dịch bệnh bùng phát lại lây lan nhanh, chẳng mấy chốc trong các lều trại đã la liệt các bệnh nhân.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...Không chỉ nạn dân mắc bệnh mà ngay cả bách tính trong kinh thành cũng có nhiều người bị nhiễm bệnh.
Các y quán quá tải, dược liệu được bán ra với giá trên trời. Nhiều người vừa trải qua thiên tai, đói rét lại thêm dịch bệnh cuối cùng cũng đành phải chịu đầu hàng với số phận.
Một ngày không biết có bao nhiêu người phải ra đi vì dịch bệnh, thi thể chất chồng thành đống, ngay cả những manh chiếu để bảo hộ và che đậy cho họ chút nhân phẩm cuối cùng cũng không đủ.
Khắp các ngõ lớn nhỏ đâu đâu cũng nghe được tiếng kêu rên đau đớn vì bệnh tật, tiếng gào khóc tới xe gan xé ruột vì sinh li tử biệt, xa cách âm dương. Cả kinh thành lại lần nữa chìm trong không khí tang thương.
Ngày hôm ấy, Minh Châu vào cung muốn xin ý chỉ của Hoàng Thượng. Nàng vừa vào điện Kim Loan đã thấy Tống Vân Thư đợi ở đó từ trước. Dường như hôm nay nàng ta cũng có việc thật sự quan trọng muốn xin Hoàng Đế giúp đỡ.
Một lúc sau Hoàng Đế bước vào, ánh mắt nhu hòa nhìn hai người:
"Hiếm khi hai con tới đây tìm trắm, là có việc gì quan trọng sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đều là người một nhà, không cần phải đa lễ." Hoàng Đế vừa nói vừa ra hiệu cho hai người ngồi xuống ghế. Ánh mắt hướng về Tống Vân Thư dịu dàng nói:
"Còn nhớ lần trước Vân Thư tới đây mới chỉ ba, bốn tuổi, chớp mắt một cái đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp như vậy rồi. Hôm nay con tới là muốn xin thúc phụ chuyện gì đây?"
Gương mặt xinh đẹp của Tống Vân Thư hơi ửng hồng, nàng e thẹn mở lời:
"Thúc phụ, Vân Thư tới đây là vì chuyện riêng, con muốn xin người ban hôn cho con và Thẩm đại nhân."
Lời vừa nói ra khiến cho Minh Châu kinh ngạc, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Trong suy nghĩ của nàng, chuyện hôn sự của hai người họ chỉ là sớm muộn nhưng hiện tại nghe được tâm ý của Tống Vân Thư vẫn không tránh khỏi mất mát. Hai bàn tay đặt dưới bàn không tự chủ mà siết chặt vào nhau, ánh mắt nhìn sang Hoàng Đế chờ đợi câu trả lời cũng hồi hộp không kém gì Tống Vân Thư.
Hoàng Đế khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc hỏi lại:
"Con thật sự muốn gả cho hắn."
Tống Vân Thư gật đầu, ánh mắt kiên định: "Con và Thầm đại nhân quen biết nhiều năm cũng có nhiều giao tình, con nghĩ là do huynh ấy mặc cảm về gia thế của mình, sợ không xứng với thân phận của con, không xứng với
Hoài Vương phủ vì vậy mạo muội tới đây xin thúc phụ chỉ hôn."
"Thúc phụ cũng biết huynh ấy chỉ có một mình, những lần làm việc bị thương nguy hiểm tới tính mạng cũng không ít, con muốn được gả cho huynh ấy, danh chính ngôn thuận chăm lo cho huynh ấy."
"Xin thúc phụ tác thành cho Vân Thư và Thẩm đại nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro