Học chung
Nghĩa Viết Truyện
2024-07-03 00:40:44
cô bước xuống sân, nhìn qua phía bên kia, đồng thời điểm mà cô và lớp
của cô đi, ình như phía bên kia, phía bên trường cấp 3 Khánh Vinh cũng
đang vào tiết thể dục.
Cô nhìn sang bên kia, lờ mờ có 1 thân ảnh quen thuộc, một thân ảnh cao ráo, gầy gò mà vào sáng nay cô còn mới gặp.
Chính là Thương Huỳnh!!! như vỡ òa ra vậy,cô được biết một tin rằng khi mà học tiết thể dục ở trường, trường cô và trường chuyên sẽ có vài lớp học hợp lại với trường chuyên, và lớp cô là một trong các lớp đó, ấy thế mà không ngờ lại có điều trùng hợp như vậy, cô và Thương Huỳnh lại học trung lớp thế này.
Nhưng mà đây chưa phải thời điểm mà cô phi qua bên kia, cô còn phải xếp hàng.
Đoàn người lớp cô đi xuống hẳn rồi, nhưng bên kia vẫn còn đi.
Chợt có một vài âm thanh từ tầng trên của lớp 10 trường chuyên vang ra.
Điều này khiến cô và Như Linh chú ý, cô lắng tai lên nghe họ nói gì, cơ mà cái tên mà họ nói ra tựa hồ muốn làm cô thành 2 mảnh!.
Cái tên mà hiện tại cô muốn né nhất, BÙI LĂNG Ca Ca.
Đoàn con gái bên trường chuyên ôm xồm lên, chưa kể họ còn la toáng lên khi mà người được gọi còn chưa đi ra sân.
Cô gái bên cạnh cô, cô gái béo ú Như Linh cũng có suy nghĩ với cô, họ như có vấn đề vậy!.
Cô ghé người đến gần Như Linh và nói, “Như Linh cậu có thấy họ có vấn đề”.
Cô lờ mờ đoán được câu trả lời của Như Linh.
Cô ấy cũng bảo rằng mình cũng thấy họ như có vấn đề thần kinh!.
'Và…" Như Linh đang nói thì chợt im bặt, điều này khiến cho cô chú ý, quay mặt sang theo hướng của Như Linh đang nhìn.
Cũng lúc này cô nghe thấy Như Linh nói.
“Tiểu Hy hình như tớ biết yêu rồi!”.
…
Thân ảnh cao 1m8, tóc layer nhẹ rũ, khuôn mặt đường nét tinh xảo, khoác trên người một cái áo khoác, đút tay vào túi quần, đặc biệt là bên trong mặc một cái áo rất mỏng màu trắng, cô đứng đây lờ mờ nhìn thấy được đường vân săng chắc của cơ thể ấy.
Khuôn mặt trong bỗng chốc của cô đỏ lên, quay mặt đi.
Giọng nói không tự chủ được, mang theo vài tia mềm mại.
Nói với Như Linh rằng.
“Cậu ảo tưởng rồi chứ người như họ làm sao để ý bọn mình!.”
Một câu nó như dập tắt đi một cái mộng vừa mới chớm nở của Như Linh, Như Linh ủ rũ nói một tiếng ừ.
2 Cô bắt đầu xếp hàng, thấy thể dục nói rằng cả 2 lớp sẽ xếp 2 hàng đối mặt với nhau.
Cô và Như Linh đứng ở phía rìa bên trái, bên trái cô là một bạn học nam, đây là bàn học ngồi bàn đầu, hình như là một học bá của cả lớp.
Còn bên phải của cô đương nhiên là người bạn duy nhất của cô Như Linh.
Còn nhìn phía trước mặt cô, chính là người mà cô thân nhất khi đi học!.
Chính là Thương Huỳnh, lúc ánh mắt của cô ngước lên nhìn về phía ấy, cũng đồng thời ánh mắt bên ấy nhìn về phía bên này.
Thương Huỳnh đang nhìn cô, cô ấy nhẹ nhàng dơ tay lên chào cô.
Khuôn mặt của cô lúc nãy vẫn còn đỏ đỏ nhẹ, giờ lại thấy hành động thân quen này của Thương Huỳnh khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ lên.
…
“Này Lăng ca!.”
Bùi Lăng nhìn sang phía bê trái mình.
Hiện tại anh đang đứng ở hàng giữa, bên trái anh là một chàng trai cao gần băng anh, xấp xỉ là bằng anh, tên đó vuốt tóc lên, đeo khuyên tai, mặc đồ hàng hiệu ngoại trừ cái áo khoác trường, kể cái giày cũng là hàng cực xịn.
Đó là Tề Minh.
Bạn thân của anh, hắn là phú nhị đại.
Tề Minh nói tiếp.
“Lăng ca, hồi nãy em tháy tiểu Huỳnh vẫy tay chào người bên kia ấy, không biết có ai bên kia quen tiểu huỳnh không cơ mà tiểu huỳnh dễ thương quá lăng ca!!!.”
Vừa nói Tề Minh nhìn chằm chằm Thương Huỳnh.
Khi này cũng là lúc có một giọng âm thanh phía bên phải Bùi Lăng phát ra.
“Thằng simp lỏ.”
Đây là Văn nham, anh đứng phía bên phải Bùi Lăng, anh là một chàng trai cáo ráo, cũng là cực phẩm khi anh cao bằng Tề Minh, anh lại sở hữu cho mình một đôi mắt lạnh giá, lạnh lẽo và không kém phần lạnh lùng.
Văn nham lại để một mái tóc rũ bình thường, nhìn thực sự rất cuốn hút.
Nhưng Văn nham và Tề Minh như 2 thái cực, một nóng một lạnh.
Lúc nào cũng đứng ra đối đầu nhau.
Khi này cũng đồng thời có một giọng am thanh phát ra tiếp, âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại kiên nghị.
“Thôi đi, tập trung vào đi lũ hề.”
Đó là Cố trường vũ, anh mang một cái mắt kính, cũng là một cực phẩm, khi mà anh mang cho mình phong thái của học bá, giọng nói kiên định, vừa lạnh vừa nói.
Nói chung cũng vẫn là một cực phẩm, nhìn 4 người họ đứng như này như là 4 vị hoàng tử vậy, và kẻ đứng giữa Bùi Lăng chính là đại hoàng tử.
…
Thầy giáo sau khi thấy cả 2 lớp xếp hàng xong, thấy bắt đầu nói.
“Mỗi bạn được phép tự bắt cặp, mỗi cặp là 2 bạn. Bắt đầu chạy bộ 10 vòng từ bây giờ.”
Cô nhìn sang bên kia, lờ mờ có 1 thân ảnh quen thuộc, một thân ảnh cao ráo, gầy gò mà vào sáng nay cô còn mới gặp.
Chính là Thương Huỳnh!!! như vỡ òa ra vậy,cô được biết một tin rằng khi mà học tiết thể dục ở trường, trường cô và trường chuyên sẽ có vài lớp học hợp lại với trường chuyên, và lớp cô là một trong các lớp đó, ấy thế mà không ngờ lại có điều trùng hợp như vậy, cô và Thương Huỳnh lại học trung lớp thế này.
Nhưng mà đây chưa phải thời điểm mà cô phi qua bên kia, cô còn phải xếp hàng.
Đoàn người lớp cô đi xuống hẳn rồi, nhưng bên kia vẫn còn đi.
Chợt có một vài âm thanh từ tầng trên của lớp 10 trường chuyên vang ra.
Điều này khiến cô và Như Linh chú ý, cô lắng tai lên nghe họ nói gì, cơ mà cái tên mà họ nói ra tựa hồ muốn làm cô thành 2 mảnh!.
Cái tên mà hiện tại cô muốn né nhất, BÙI LĂNG Ca Ca.
Đoàn con gái bên trường chuyên ôm xồm lên, chưa kể họ còn la toáng lên khi mà người được gọi còn chưa đi ra sân.
Cô gái bên cạnh cô, cô gái béo ú Như Linh cũng có suy nghĩ với cô, họ như có vấn đề vậy!.
Cô ghé người đến gần Như Linh và nói, “Như Linh cậu có thấy họ có vấn đề”.
Cô lờ mờ đoán được câu trả lời của Như Linh.
Cô ấy cũng bảo rằng mình cũng thấy họ như có vấn đề thần kinh!.
'Và…" Như Linh đang nói thì chợt im bặt, điều này khiến cho cô chú ý, quay mặt sang theo hướng của Như Linh đang nhìn.
Cũng lúc này cô nghe thấy Như Linh nói.
“Tiểu Hy hình như tớ biết yêu rồi!”.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân ảnh cao 1m8, tóc layer nhẹ rũ, khuôn mặt đường nét tinh xảo, khoác trên người một cái áo khoác, đút tay vào túi quần, đặc biệt là bên trong mặc một cái áo rất mỏng màu trắng, cô đứng đây lờ mờ nhìn thấy được đường vân săng chắc của cơ thể ấy.
Khuôn mặt trong bỗng chốc của cô đỏ lên, quay mặt đi.
Giọng nói không tự chủ được, mang theo vài tia mềm mại.
Nói với Như Linh rằng.
“Cậu ảo tưởng rồi chứ người như họ làm sao để ý bọn mình!.”
Một câu nó như dập tắt đi một cái mộng vừa mới chớm nở của Như Linh, Như Linh ủ rũ nói một tiếng ừ.
2 Cô bắt đầu xếp hàng, thấy thể dục nói rằng cả 2 lớp sẽ xếp 2 hàng đối mặt với nhau.
Cô và Như Linh đứng ở phía rìa bên trái, bên trái cô là một bạn học nam, đây là bàn học ngồi bàn đầu, hình như là một học bá của cả lớp.
Còn bên phải của cô đương nhiên là người bạn duy nhất của cô Như Linh.
Còn nhìn phía trước mặt cô, chính là người mà cô thân nhất khi đi học!.
Chính là Thương Huỳnh, lúc ánh mắt của cô ngước lên nhìn về phía ấy, cũng đồng thời ánh mắt bên ấy nhìn về phía bên này.
Thương Huỳnh đang nhìn cô, cô ấy nhẹ nhàng dơ tay lên chào cô.
Khuôn mặt của cô lúc nãy vẫn còn đỏ đỏ nhẹ, giờ lại thấy hành động thân quen này của Thương Huỳnh khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ lên.
…
“Này Lăng ca!.”
Bùi Lăng nhìn sang phía bê trái mình.
Hiện tại anh đang đứng ở hàng giữa, bên trái anh là một chàng trai cao gần băng anh, xấp xỉ là bằng anh, tên đó vuốt tóc lên, đeo khuyên tai, mặc đồ hàng hiệu ngoại trừ cái áo khoác trường, kể cái giày cũng là hàng cực xịn.
Đó là Tề Minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn thân của anh, hắn là phú nhị đại.
Tề Minh nói tiếp.
“Lăng ca, hồi nãy em tháy tiểu Huỳnh vẫy tay chào người bên kia ấy, không biết có ai bên kia quen tiểu huỳnh không cơ mà tiểu huỳnh dễ thương quá lăng ca!!!.”
Vừa nói Tề Minh nhìn chằm chằm Thương Huỳnh.
Khi này cũng là lúc có một giọng âm thanh phía bên phải Bùi Lăng phát ra.
“Thằng simp lỏ.”
Đây là Văn nham, anh đứng phía bên phải Bùi Lăng, anh là một chàng trai cáo ráo, cũng là cực phẩm khi anh cao bằng Tề Minh, anh lại sở hữu cho mình một đôi mắt lạnh giá, lạnh lẽo và không kém phần lạnh lùng.
Văn nham lại để một mái tóc rũ bình thường, nhìn thực sự rất cuốn hút.
Nhưng Văn nham và Tề Minh như 2 thái cực, một nóng một lạnh.
Lúc nào cũng đứng ra đối đầu nhau.
Khi này cũng đồng thời có một giọng am thanh phát ra tiếp, âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại kiên nghị.
“Thôi đi, tập trung vào đi lũ hề.”
Đó là Cố trường vũ, anh mang một cái mắt kính, cũng là một cực phẩm, khi mà anh mang cho mình phong thái của học bá, giọng nói kiên định, vừa lạnh vừa nói.
Nói chung cũng vẫn là một cực phẩm, nhìn 4 người họ đứng như này như là 4 vị hoàng tử vậy, và kẻ đứng giữa Bùi Lăng chính là đại hoàng tử.
…
Thầy giáo sau khi thấy cả 2 lớp xếp hàng xong, thấy bắt đầu nói.
“Mỗi bạn được phép tự bắt cặp, mỗi cặp là 2 bạn. Bắt đầu chạy bộ 10 vòng từ bây giờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro