Bình yên trước giông bão
Phoanh
2024-04-05 00:40:18
Sau khi La Uyển bị trục xuất khỏi đây, không biết bao nhiêu con người đã được giải thoát khỏi vòng tay của ác quỷ, các nô bộc trong cung bây giờ rất cảm kích Tô An Hạ, họ coi Tô An Hạ như là một đấng cứu thế của mình.
Tô An Hạ trả lại cho tất cả những đồ vật thuộc về họ và cho một ít tiền bồi thường tổn thất tinh thần nữa.
Bọn họ không còn dị nghị Tô An Hạ như ngày đầu tiên vào nữa mà mỗi khi thấy Tô An Hạ đều chào hỏi một cách niềm nở, Tô An Hạ cũng vui vẻ chào lại.
Vương Thiên Tử thấy vậy cũng yên tâm hơn phần nào, mấy vết sẹo sau khi kiên trì bôi thì cũng có hiệu quả, cũng mờ mờ dần rồi, tính ra Tô An Hạ đến đây cũng hơn nửa tháng rồi, nhanh thật đấy.
Chỉ còn mấy tuần nữa thôi là đến tiệc sinh thần của phụ hoàng, Vương Thiên Tử phải dùng tất cả mọi cách để có thể hủy bỏ cái hôn ước quái quỷ kia đi, mà Vương Thiên Tử cũng có đi điều tra về cô tiểu thư bên đó rồi.
Cũng biết được rằng cô ta cũng có ý với mình, không biết là có ý với mình hay là có ý với cái địa vị mà cô ta sắp được bước chân vào đây nữa.
Ngoại hình thì bình thường, gia thế thì gọi là có chút danh tiếng ở đây nhưng Vương Thiên Tử thấy rắng ở sâu bên trong nội bộ đó có gì đó rất khả nghi.
Xuất thân là nghề làm nông nghèo khó từ đời ông mà chưa gì đến đời con đã trở thành một quý tộc trong một khoảng thời gian quá ngắn như vậy được, chỉ mất có chưa gần 10 năm
Chắc chắn có điều gì đó rất khả nghi!
- “Thiên Tử!! Thiên Tử!! Em hái hoa tặng chàng nè~”
- “Đẹp quá~ Cảm ơn em nha~”
- “Hì hì, không có gì đâu ạ”
- “Em muốn chơi xích đu không? Ta ra đẩy cho em”
- “Dạ có ạ~”
Mà dạo này mối quan hệ của Vương Thiên Tử và Tô An Hạ cũng tốt lên rất nhiều rồi, qua tiếp xúc thì Vương Thiên Tử thấy con người này nhìn thế thôi nhưng rất tốt bụng, hầu như đều nghĩ cho người khác, có chút gian xảo qua cái chuyện bóc trần bộ mặt thật của La Uyển nhưng cũng chỉ vì lợi ích của các nô bộc trong phủ.
Thi thoảng Vương Thiên Tử thấy Tô An Hạ cũng rất đáng yêu đó chứ~
Vừa xinh đẹp, tốt bụng, vui tính,ngoan ngoãn, khiêm tốn nhưng cái đặc biệt là rất tiết kiệm, làm gì thì làm nhất định không để lãng phí thức ăn dù rất no khiến Vương Thiên Tử rất bất lực.
Kể ra thì mới biết vì nghèo nên Tô An Hạ rất quý trọng đồ ăn, cũng lo lắng cho hai đứa em của mình không biết bây giờ đang sống ra sao nữa, Vương Thiên Tử hứa rằng sẽ tìm được hai đứa nhóc đấy rồi đem trở về đây sớm thôi.
...Đến tối...
- “Ừm...Thiên Tử à, cung điện hoàng gia có rộng hơn nơi này nhiều không?”
- “Có chứ! Đương nhiên là rộng hơn nhiều rồi. Cấu trúc cũng phức tạp hơn nữa”
- “Hôm đó có nhiều người đến không ạ?”
- “Đương nhiên là có rồi. Nhưng yên tâm, ta sẽ bảo vệ em nên em không cần phải sợ, cứ tự tin đối đáp với phụ hoàng là được, những thứ khác không cần quan tâm”
- “Còn vị hôn phu của chàng, cô ấy có đau lòng không?”
- “Đau lòng hay không thì mặc kệ cô ta. Ta không thích những cuộc hôn nhân sắp đặt như thế, ta muốn một cuộc hôn nhân phải có tình yêu, phải có tình cảm xuất phát từ hai bên cơ.”
- “Mà ta thấy gia đình cô ta có vẻ khả nghi lắm, từ một nhà nông nghèo mà đột nhiên trở thành một quý tộc như thế.
Ta không thể tin nổi mấy loại người này, từ nông dân lên thương nhân còn được chứ quý tộc giàu có thì hơi lạ”
- “Hóa ra là như vậy. Ừ đấy, chàng nói ra em cũng thấy lạ. Là một quý tộc giàu có đâu phải dễ đâu. Chắc chắn bọn họ đang buôn bán gì trái phép mới giàu nhanh như thế được chứ”
Hai người đang ôm lấy nhau rồi trò chuyện, lúc đầu Tô An Hạ không đồng ý đâu bởi vì có giường nhỏ ở trong phòng rồi, Vương Thiên Tử thấy vậy lập tức sai người vứt đi ngay, mà lưng Tô An Hạ lại đang đau, không thể nằm đất nên bắt buộc phải lên trên giường nằm.
Tuy lúc đầu có hơi ngại ngùng, còn lấy gối ôm ra để chia giường cơ nhưng dần dần cũng quen, đặc biệt quen hơi nên mỗi khi ngủ là đều ôm nhau như vậy, đầu giờ thì chia giường, giữa đêm lại nằm lại với nhau.
Thôi thì cứ để vậy luôn cho xong, dù gì Tô An Hạ đang có ý định để cho tứ hoàng tử này yêu mình rồi thăm dò cho xem thử thanh kiếm ngọc lục bảo kia là xong, nghĩ thấy kế này cũng được, không phải tồi đâu.
Tính ra có người ôm như thế này cũng ấm, thời tiết ở đây sáng thì nóng mà đêm xuống thì cực kì lạnh vậy nên lúc nào cũng có chăn bông để trên giường.
- *Cứ như thế này cũng được! Mình cũng không có ý định tuân theo đúng như khế ước của tên vua kia, đến khi nào hai đệ đệ của mình về đây mình lập tức phản lại luôn. Ở bên người này cũng không đến nỗi tệ như mình nghĩ*
- *Thôi ngủ thôi, mai còn dậy sớm nữa. Đệ đệ à, đợi huynh, huynh sẽ đón các đệ về đây sớm thôi*
...*——————*...
Đại hoàng tử - Vương Di Luân sau khi biết được hoàng đệ của mình mang một người phụ nữ lạ mặt về thì định xỉa xói nhưng Vương Thiên Tử lại nắm được thóp của mình khiến Vương Di Luân cay cú lắm, thật ra cái sòng bạc đấy chuyên buôn bán về các chất cấm, chất kích thích, bài bạc, nghiện hút hay có cả gái làng chơi,...
Tất cả những gì tồi tệ nhất trong cái kinh thành này đều tụ lại ở đây, tồn tại dưới nhãn mác một sòng bạc bình thường, chỉ đánh bài mà thôi, trải qua mấy chục năm nó vẫn còn trụ lại được qua bao nhiêu lần kiểm tra bởi vì có đại hoàng tử chống lưng, chỉ cần Vương Di Luân nói một câu là cảnh vệ lập tức đi ra, không kiểm tra nữa.
Mặc dù giấu rất kín, không ai nói ra nhưng tại sao Vương Thiên Tử lại tìm ra cơ chứ?
Nếu hoàng thượng mà biết chuyện này thì kiểu gì ngôi thái tử của Vương Di Luân cũng bị loại bỏ cho mà xem, không thể để Vương Thiên Tử nói ra được.
Hình như Vương Di Luân nghe nói rằng cái người phụ nữ mà Vương Thiên Tử mang về đẹp lắm, đặc biệt có mái tóc và đôi mắt màu bạch kim hiếm thấy và được Vương Thiên Tử cưng như trứng, hứng như hoa vậy khiến Vương Di Luân rất tò mò.
Không biết người phụ nữ đó ra sao nhỉ?
Trong cung của Vương Di Luân mặc dù rất nhiều phụ nữ, phi tần rồi nhưng chưa có ai có mái tóc và đôi mắt đặc biệt tới vậy
- *Cái tên đó biết được cái sòng bạc đó do mình bảo kê rồi, cậu ta mà nói với phụ hoàng thì mình chết chắc rồi! Ể? Nếu mà cái tên đó nắm thóp được mình thì mình cũng sẽ nắm thóp cậu ta*
- *Nghe nói cậu ta mang về một người phụ nữ nghe nói đẹp lắm mà lại cưng hơn cưng trứng nữa. Mình cũng tò mò không biết ả ta như thế nào mà lọt vào mắt xanh của cái tên hống hách đó nhỉ? Không biết bây giờ mình mà bắt cóc người phụ nữ đó rồi biến thành của mình thì sao ta~ *
- “Được đây được đấy~Chỉ cần mình làm như vậy thì kiểu gì cậu ta cũng sẽ khuất phục mình thôi, cậu ta sẽ không nói ra chuyện kia cho phụ hoàng nữa”
- “Này, ngươi đi điều tra cho ta....”
Cung điện tứ hoàng tử
- “Thưa tứ hoàng tử, thuộc hạ có chuyện muốn báo!”
- “Chuyện gì?”
- “Dạ là...”
- “Ừm, được rồi. Ta hiểu rồi. Ngươi cứ đi theo dõi thêm đi”
- “Dạ vâng ạ”
Vương Thiên Tử đang ngồi trong thư phòng thì cận vệ đi vào rồi báo cáo chuyện mình vừa điều tra được, sắc mặt của Vương Thiên Tử vẫn không thay đổi chút nào, chắc hắn là thông tin không mấy quan trọng lắm.
Sau khi cận vệ rời đi, Vương Thiên Tử xử lý một vài công văn nữa rồi mới rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài, đến chỗ cung điện phía Tây – là nơi các hộ vệ, binh lính luyện tập và Tô An Hạ đang ở đó luôn.
Tự nhiên sáng hôm nay nói với Vương Thiên Tử rằng muốn được học võ để bảo vệ bản thân, tuy là vết thương cũng đã lành rồi nhưng vết sẹo vẫn chưa lành hẳn, nhỡ đâu bị trầy xước thêm thì mệt lắm.
Lúc đầu Vương Thiên Tử không đồng ý nhưng Tô An Hạ cứ năn nỉ mãi, hết nghịch tay rồi lại nghịch tóc rồi lại xà nẹo xà nẹo, không cho Vương Thiên Tử làm việc nên dù không đồng ý cũng phải mềm lòng mà đồng ý.
- “Đi mà đi mà~ Em hứa sẽ không để bị thương đâu”
- “Không là không. Đợi vết sẹo em lành đã”
- “Đi mà đi mà~ Em đâu phải là phụ nữ đâu, em là nam nhân mà. Em cũng phải học võ phòng vệ chứ. Học quy củ với học nghi lễ chán muốn chết. Đi mà~”
- “Haiz...Thôi được rồi! Nhớ cẩn thận đấy nhé”
- “Yeahhh!! Cảm ơn chàng~ Em đi đây. Chàng làm việc vui vẻ~”
Được sự cho phép của Vương Thiên Tử, Tô An Hạ vui vẻ, sung sướng vô cùng rồi đột nhiên thơm vào má Vương Thiên Tử một cái trong vô thức rồi lon ton chạy đi luôn.
Điều này khiến Vương Thiên Tử đơ người ra một lúc lâu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi tỉnh lại thì lại sờ sờ lên cái chỗ Tô An Hạ vừa hôn vào, hai tai bắt đầu đỏ lên một cách kỳ lạ.
Hành động vừa rồi với Vương Thiên Tử quá dỗi bất ngờ và quá dỗi đáng yêu, dù là nam nhân nhưng vơi cái gương mặt ấy mà làm nũng như vậy thì không ai không thể không động lòng cả.
Vậy nên lúc khi xong việc, Vương Thiên Tử lập tức đi kiểm tra xem Tô An Hạ có bị sao hay không, ra đến nơi thì thấy Tô An Hạ đang chăm chỉ luyện tập, Vương Thiên Tử thấy vậy cũng yên tâm.
Đội trưởng đội cảnh vệ thấy Vương Thiên Tử đang ngồi ở đó định ra chào thì Vương Thiên Tử ra hiệu cứ dạy tiếp đi, đừng quan tâm đến mình.
Đội trưởng thấy vậy lập tức tập trung vào công việc của mình, dạy cho Tô An Hạ, Tô An Hạ cũng tập trung chỉnh dáng, tay chân sao cho đúng.
Tập được khoảng thời gian khá dài thì đội trưởng cho Tô An Hạ nghỉ. Đội trưởng nói nhỏ với Tô An Hạ có Vương Thiên Tử đang ngồi ở đằng kia thì Tô An Hạ mới biết, vui vẻ chạy qua
- “Thiên Tử!!”
- “ẤY!! Cẩn thận!!”
Tô An Hạ trả lại cho tất cả những đồ vật thuộc về họ và cho một ít tiền bồi thường tổn thất tinh thần nữa.
Bọn họ không còn dị nghị Tô An Hạ như ngày đầu tiên vào nữa mà mỗi khi thấy Tô An Hạ đều chào hỏi một cách niềm nở, Tô An Hạ cũng vui vẻ chào lại.
Vương Thiên Tử thấy vậy cũng yên tâm hơn phần nào, mấy vết sẹo sau khi kiên trì bôi thì cũng có hiệu quả, cũng mờ mờ dần rồi, tính ra Tô An Hạ đến đây cũng hơn nửa tháng rồi, nhanh thật đấy.
Chỉ còn mấy tuần nữa thôi là đến tiệc sinh thần của phụ hoàng, Vương Thiên Tử phải dùng tất cả mọi cách để có thể hủy bỏ cái hôn ước quái quỷ kia đi, mà Vương Thiên Tử cũng có đi điều tra về cô tiểu thư bên đó rồi.
Cũng biết được rằng cô ta cũng có ý với mình, không biết là có ý với mình hay là có ý với cái địa vị mà cô ta sắp được bước chân vào đây nữa.
Ngoại hình thì bình thường, gia thế thì gọi là có chút danh tiếng ở đây nhưng Vương Thiên Tử thấy rắng ở sâu bên trong nội bộ đó có gì đó rất khả nghi.
Xuất thân là nghề làm nông nghèo khó từ đời ông mà chưa gì đến đời con đã trở thành một quý tộc trong một khoảng thời gian quá ngắn như vậy được, chỉ mất có chưa gần 10 năm
Chắc chắn có điều gì đó rất khả nghi!
- “Thiên Tử!! Thiên Tử!! Em hái hoa tặng chàng nè~”
- “Đẹp quá~ Cảm ơn em nha~”
- “Hì hì, không có gì đâu ạ”
- “Em muốn chơi xích đu không? Ta ra đẩy cho em”
- “Dạ có ạ~”
Mà dạo này mối quan hệ của Vương Thiên Tử và Tô An Hạ cũng tốt lên rất nhiều rồi, qua tiếp xúc thì Vương Thiên Tử thấy con người này nhìn thế thôi nhưng rất tốt bụng, hầu như đều nghĩ cho người khác, có chút gian xảo qua cái chuyện bóc trần bộ mặt thật của La Uyển nhưng cũng chỉ vì lợi ích của các nô bộc trong phủ.
Thi thoảng Vương Thiên Tử thấy Tô An Hạ cũng rất đáng yêu đó chứ~
Vừa xinh đẹp, tốt bụng, vui tính,ngoan ngoãn, khiêm tốn nhưng cái đặc biệt là rất tiết kiệm, làm gì thì làm nhất định không để lãng phí thức ăn dù rất no khiến Vương Thiên Tử rất bất lực.
Kể ra thì mới biết vì nghèo nên Tô An Hạ rất quý trọng đồ ăn, cũng lo lắng cho hai đứa em của mình không biết bây giờ đang sống ra sao nữa, Vương Thiên Tử hứa rằng sẽ tìm được hai đứa nhóc đấy rồi đem trở về đây sớm thôi.
...Đến tối...
- “Ừm...Thiên Tử à, cung điện hoàng gia có rộng hơn nơi này nhiều không?”
- “Có chứ! Đương nhiên là rộng hơn nhiều rồi. Cấu trúc cũng phức tạp hơn nữa”
- “Hôm đó có nhiều người đến không ạ?”
- “Đương nhiên là có rồi. Nhưng yên tâm, ta sẽ bảo vệ em nên em không cần phải sợ, cứ tự tin đối đáp với phụ hoàng là được, những thứ khác không cần quan tâm”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Còn vị hôn phu của chàng, cô ấy có đau lòng không?”
- “Đau lòng hay không thì mặc kệ cô ta. Ta không thích những cuộc hôn nhân sắp đặt như thế, ta muốn một cuộc hôn nhân phải có tình yêu, phải có tình cảm xuất phát từ hai bên cơ.”
- “Mà ta thấy gia đình cô ta có vẻ khả nghi lắm, từ một nhà nông nghèo mà đột nhiên trở thành một quý tộc như thế.
Ta không thể tin nổi mấy loại người này, từ nông dân lên thương nhân còn được chứ quý tộc giàu có thì hơi lạ”
- “Hóa ra là như vậy. Ừ đấy, chàng nói ra em cũng thấy lạ. Là một quý tộc giàu có đâu phải dễ đâu. Chắc chắn bọn họ đang buôn bán gì trái phép mới giàu nhanh như thế được chứ”
Hai người đang ôm lấy nhau rồi trò chuyện, lúc đầu Tô An Hạ không đồng ý đâu bởi vì có giường nhỏ ở trong phòng rồi, Vương Thiên Tử thấy vậy lập tức sai người vứt đi ngay, mà lưng Tô An Hạ lại đang đau, không thể nằm đất nên bắt buộc phải lên trên giường nằm.
Tuy lúc đầu có hơi ngại ngùng, còn lấy gối ôm ra để chia giường cơ nhưng dần dần cũng quen, đặc biệt quen hơi nên mỗi khi ngủ là đều ôm nhau như vậy, đầu giờ thì chia giường, giữa đêm lại nằm lại với nhau.
Thôi thì cứ để vậy luôn cho xong, dù gì Tô An Hạ đang có ý định để cho tứ hoàng tử này yêu mình rồi thăm dò cho xem thử thanh kiếm ngọc lục bảo kia là xong, nghĩ thấy kế này cũng được, không phải tồi đâu.
Tính ra có người ôm như thế này cũng ấm, thời tiết ở đây sáng thì nóng mà đêm xuống thì cực kì lạnh vậy nên lúc nào cũng có chăn bông để trên giường.
- *Cứ như thế này cũng được! Mình cũng không có ý định tuân theo đúng như khế ước của tên vua kia, đến khi nào hai đệ đệ của mình về đây mình lập tức phản lại luôn. Ở bên người này cũng không đến nỗi tệ như mình nghĩ*
- *Thôi ngủ thôi, mai còn dậy sớm nữa. Đệ đệ à, đợi huynh, huynh sẽ đón các đệ về đây sớm thôi*
...*——————*...
Đại hoàng tử - Vương Di Luân sau khi biết được hoàng đệ của mình mang một người phụ nữ lạ mặt về thì định xỉa xói nhưng Vương Thiên Tử lại nắm được thóp của mình khiến Vương Di Luân cay cú lắm, thật ra cái sòng bạc đấy chuyên buôn bán về các chất cấm, chất kích thích, bài bạc, nghiện hút hay có cả gái làng chơi,...
Tất cả những gì tồi tệ nhất trong cái kinh thành này đều tụ lại ở đây, tồn tại dưới nhãn mác một sòng bạc bình thường, chỉ đánh bài mà thôi, trải qua mấy chục năm nó vẫn còn trụ lại được qua bao nhiêu lần kiểm tra bởi vì có đại hoàng tử chống lưng, chỉ cần Vương Di Luân nói một câu là cảnh vệ lập tức đi ra, không kiểm tra nữa.
Mặc dù giấu rất kín, không ai nói ra nhưng tại sao Vương Thiên Tử lại tìm ra cơ chứ?
Nếu hoàng thượng mà biết chuyện này thì kiểu gì ngôi thái tử của Vương Di Luân cũng bị loại bỏ cho mà xem, không thể để Vương Thiên Tử nói ra được.
Hình như Vương Di Luân nghe nói rằng cái người phụ nữ mà Vương Thiên Tử mang về đẹp lắm, đặc biệt có mái tóc và đôi mắt màu bạch kim hiếm thấy và được Vương Thiên Tử cưng như trứng, hứng như hoa vậy khiến Vương Di Luân rất tò mò.
Không biết người phụ nữ đó ra sao nhỉ?
Trong cung của Vương Di Luân mặc dù rất nhiều phụ nữ, phi tần rồi nhưng chưa có ai có mái tóc và đôi mắt đặc biệt tới vậy
- *Cái tên đó biết được cái sòng bạc đó do mình bảo kê rồi, cậu ta mà nói với phụ hoàng thì mình chết chắc rồi! Ể? Nếu mà cái tên đó nắm thóp được mình thì mình cũng sẽ nắm thóp cậu ta*
- *Nghe nói cậu ta mang về một người phụ nữ nghe nói đẹp lắm mà lại cưng hơn cưng trứng nữa. Mình cũng tò mò không biết ả ta như thế nào mà lọt vào mắt xanh của cái tên hống hách đó nhỉ? Không biết bây giờ mình mà bắt cóc người phụ nữ đó rồi biến thành của mình thì sao ta~ *
- “Được đây được đấy~Chỉ cần mình làm như vậy thì kiểu gì cậu ta cũng sẽ khuất phục mình thôi, cậu ta sẽ không nói ra chuyện kia cho phụ hoàng nữa”
- “Này, ngươi đi điều tra cho ta....”
Cung điện tứ hoàng tử
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Thưa tứ hoàng tử, thuộc hạ có chuyện muốn báo!”
- “Chuyện gì?”
- “Dạ là...”
- “Ừm, được rồi. Ta hiểu rồi. Ngươi cứ đi theo dõi thêm đi”
- “Dạ vâng ạ”
Vương Thiên Tử đang ngồi trong thư phòng thì cận vệ đi vào rồi báo cáo chuyện mình vừa điều tra được, sắc mặt của Vương Thiên Tử vẫn không thay đổi chút nào, chắc hắn là thông tin không mấy quan trọng lắm.
Sau khi cận vệ rời đi, Vương Thiên Tử xử lý một vài công văn nữa rồi mới rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài, đến chỗ cung điện phía Tây – là nơi các hộ vệ, binh lính luyện tập và Tô An Hạ đang ở đó luôn.
Tự nhiên sáng hôm nay nói với Vương Thiên Tử rằng muốn được học võ để bảo vệ bản thân, tuy là vết thương cũng đã lành rồi nhưng vết sẹo vẫn chưa lành hẳn, nhỡ đâu bị trầy xước thêm thì mệt lắm.
Lúc đầu Vương Thiên Tử không đồng ý nhưng Tô An Hạ cứ năn nỉ mãi, hết nghịch tay rồi lại nghịch tóc rồi lại xà nẹo xà nẹo, không cho Vương Thiên Tử làm việc nên dù không đồng ý cũng phải mềm lòng mà đồng ý.
- “Đi mà đi mà~ Em hứa sẽ không để bị thương đâu”
- “Không là không. Đợi vết sẹo em lành đã”
- “Đi mà đi mà~ Em đâu phải là phụ nữ đâu, em là nam nhân mà. Em cũng phải học võ phòng vệ chứ. Học quy củ với học nghi lễ chán muốn chết. Đi mà~”
- “Haiz...Thôi được rồi! Nhớ cẩn thận đấy nhé”
- “Yeahhh!! Cảm ơn chàng~ Em đi đây. Chàng làm việc vui vẻ~”
Được sự cho phép của Vương Thiên Tử, Tô An Hạ vui vẻ, sung sướng vô cùng rồi đột nhiên thơm vào má Vương Thiên Tử một cái trong vô thức rồi lon ton chạy đi luôn.
Điều này khiến Vương Thiên Tử đơ người ra một lúc lâu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi tỉnh lại thì lại sờ sờ lên cái chỗ Tô An Hạ vừa hôn vào, hai tai bắt đầu đỏ lên một cách kỳ lạ.
Hành động vừa rồi với Vương Thiên Tử quá dỗi bất ngờ và quá dỗi đáng yêu, dù là nam nhân nhưng vơi cái gương mặt ấy mà làm nũng như vậy thì không ai không thể không động lòng cả.
Vậy nên lúc khi xong việc, Vương Thiên Tử lập tức đi kiểm tra xem Tô An Hạ có bị sao hay không, ra đến nơi thì thấy Tô An Hạ đang chăm chỉ luyện tập, Vương Thiên Tử thấy vậy cũng yên tâm.
Đội trưởng đội cảnh vệ thấy Vương Thiên Tử đang ngồi ở đó định ra chào thì Vương Thiên Tử ra hiệu cứ dạy tiếp đi, đừng quan tâm đến mình.
Đội trưởng thấy vậy lập tức tập trung vào công việc của mình, dạy cho Tô An Hạ, Tô An Hạ cũng tập trung chỉnh dáng, tay chân sao cho đúng.
Tập được khoảng thời gian khá dài thì đội trưởng cho Tô An Hạ nghỉ. Đội trưởng nói nhỏ với Tô An Hạ có Vương Thiên Tử đang ngồi ở đằng kia thì Tô An Hạ mới biết, vui vẻ chạy qua
- “Thiên Tử!!”
- “ẤY!! Cẩn thận!!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro