Mở đầu
Phoanh
2024-04-05 00:40:18
- “Một là ngươi chấp nhận làm gián điệp, lấy thông tin mật ở bên đấy, lấy thanh kiếm và giết chết cái tên tứ hoàng tử kia. Đến lúc đấy ta sẽ thả hai đứa em của ngươi ra”
- “Nào, ngươi có chấp nhận hay không?”
- “Không được!! Huynh không được làm như vậy! Sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất!! Hãy kệ bọn đệ đi!”
- “Nào, quyết định nhanh lên. Mất thời gian của ta quá đấy, ta chỉ cần ngươi đưa đầu của cái tên tứ hoàng tử đấy là được. Ta không ép gì quá đâu, không thù cả ba anh em ngươi sẽ chết”
- “Ta...Ta đồng ý!”
- “Haha! Tốt lắm! Vậy thì ngươi kí vào bản khế ước này, nếu ngươi phản lại thì chắc chắn hai đứa em ngươi sẽ chết”
Tô An Hạ và hai đệ đệ của mình ở trong một sảnh hoàng cung rộng lớn, trước mặt là hoàng đế của đất nước này.
Tô An Hạ với hai đứa em của mình đang trộm kho lương thực ở hoàng cung để đưa cho những người nghèo trong kinh thành thì bị bắt, hiện tại cả ba đang bị trói lại và hoàng đế đang đưa ra khế ước để giết chết nước địch ở ngay bên cạnh.
Một là Tô An Hạ làm theo bản khế ước và sẽ cứu được những đứa em của mình và cả những người nghèo khổ ở trong kinh thanh. Hai là tất cả những kẻ quen biết với Tô An Hạ sẽ bị giết ngay lập tức.
Chắc chắn không còn đường nào khác, vì sự an toàn của mọi người thì Tô An Hạ bắt buộc phải ký vào bản khế ước ấy dẫu biết là không biết nếu sang đấy không biết là sẽ sống được bao lâu, sẽ tồn tại được bao lâu, nếu phát hiện thì sẽ như thế nào.
Sở dĩ hoàng đế làm như vậy vì ông ta biết Tô An Hạ là một tên trộm, tên tình báo có tiếng trong kinh thành nhưng chưa từng ai bắt được, lần này nhân tiện chuyện này, hoàng đế lợi dụng Tô An Hạ luôn.
Sau khi ký xong, Tô An Hạ được người làm đưa vào trong một căn phòng, cho tắm rửa rồi đưa cho một bộ đồ mới, chuẩn bị cho dụng cụ, vũ khí cho Tô An Hạ nhưng hình như bộ trang phục có vẻ hơi kỳ lạ, nó khá là rách rưới, giống với những kẻ ăn xin, mà y phục không được hoàn thiện cho lắm thì phải.
Nhìn không có giống như một bộ trang phục đang ám sát.
- *Gì vậy nhỉ? Sao trang phục gì kì cục vậy? Nó đâu phải là để đi ám sát đâu cơ chứ? Bọn họ tính làm cái gì mình vậy?*
- “Ồ, thay xong rồi sao? Tốt lắm!”
- “Gì đây? Tại sao lại thay cho ta bộ đồ như thế này? Không tiện cho việc ám sát tý nào. Rốt cuộc các ngươi định làm gì ta vậy?”
- “Đến lúc đó rồi ngươi sẽ biết thôi. Ngươi nên nhớ một điều, muốn ám sát được cái tên tứ hoàng tử bên kia không đơn giản đâu, bắt buộc ngươi phải tiếp cận hắn ta từ từ”
- “Ta cho ngươi thời hạn 2 năm, nếu mà không giết được và lấy được bảo vật bên đấy về cho ta thì ta sẽ giết chết những người quen biết với ngươi và những tên nghèo trong cái kinh thành này. Hiểu chứ?”
- “Ta hiểu rồi”
- “Rồi, mau đưa cậu ta đi đi không kẻo lỡ việc. Nhớ những điều trên khế ước, nếu ngươi vi phạm thì ta lập tức cho người giết chết đồng bọn ngươi. Ta sẽ cho người theo dõi nên ngươi không lách được đâu”
- “Ta biết rồi! Ta sẽ làm những gì ông bảo miễn là bảo toàn tính mạng của những đứa em của ta”
Tô An Hạ được những tên lính đưa đi, ra đến ngoài cổng thì gặp được hai đứa em của mình, hai đứa nhóc không muốn rời xa huynh trưởng nên đã chạy lại rồi ôm lấy, khóc lóc.
Tô An Hạ cũng có muốn đâu nhưng nếu không đi thì mọi người sẽ vì mình mà chết mất thôi, Tô An Hạ biết rõ được tâm tư của cái tên hoàng đế này nên không thể không đi được.
Dặn dò hai đứa em mình phải nhớ bảo vệ mọi người thật tốt, Tô An Hạ sẽ trở về sớm thôi nên không cần phải lo rồi rời đi.
Trước khi đi còn nhìn hai đứa nhóc một lần cuối rồi quyết tâm trừ khử được tên tứ hoàng tử kia sớm và trở về với mọi người. Tô An Hạ rời đi với tâm trạng vô cùng lo lắng, không biết tương lai của mình sẽ đi về đâu, với khả năng trộm vặt với nghe thông tin để tình báo của mình, Tô An Hạ không biết mình có thể giết người được không nữa.
Nghĩ thầm chắc chắn tứ hoàng tử ở nước bên cũng không phải dạng vừa rồi, Tô An Hạ có nghe được một số thông tin là tứ hoàng tử ở nước bên được vua cha sủng ái vô cùng, đã vậy còn vô cùng tài giỏi, văn võ song toàn, là một người cực kì thông minh, thâm độc, chưa có một ai đụng vào cọng tóc hay thân thể của tứ hoàng tử đó...
- *Tứ hoàng tử bên đấy khó đối phó lắm sao? Không biết diện mạo sẽ ra sao nhỉ? Nếu vậy thì mình phải tiếp cận hắn ta từ từ mới được, cái tên hoàng đế này có nhiều người như vậy còn không giết được tên đó thì mình làm sao có thể cơ chứ?*
- *Không được!! Mình phải vì mọi người!! Tính mạng của mọi người đang nằm trong tay của mình. Mình không để cái tên hoàng đế bỉ ổi kia giết mọi người được! Nhất định phải giành chiến thắng*
Tô An Hạ được đưa lên một cỗ xe ngựa, đi được một lúc thì Tô An Hạ thấy cảnh vừa lạ vừa quen, vì tính chất công việc là phải đi đây đi đó nên khắc các ngõ ngách trong kinh thành này, Tô An Hạ đều đã thuộc rồi.
Lúc này Tô An Hạ mới phát giác được đây chính là khu chợ đen nổi tiếng, chuyên bán những nô lệ cho những tên giàu có mua về, một là để hầu hạ, phục vụ trong phủ của bọn chúng, hai chính là lấy những nô lệ kia ra để hành hạ thể xác.
Biết được cái tên hoàng đế kia có ý định khômg tốt này, Tô An Hạ nhìn hai tên lính canh bên cạnh mình, nhân lúc bọn chúng không để ý lập tức đánh ngất một tên, tên còn lại thấy vậy thì bắt đầu phản công, cố tóm Tô An Hạ lại.
Tô An Hạ vừa đánh nhau với tên lính kia, vừa tìm cách mở cửa xe ra, lực hai người chèn ép lên cửa xe khiến nó gãy và đồng thời giải thoát cho Tô An Hạ.
Tô An Hạ ngã xuống, lăn mấy vòng, tuy có bị trầy xước nhưng không quá nhiều, nhân cơ hội đó, Tô An Hạ liền chạy trốn
- *Thoát được rồi!! Chạy thôi! Mình không thể để bị bán vào trong cái địa ngục đó được*
- “Á!!”
Tô An Hạ đang chạy thì bỗng có ai đó đánh vào đầu khiến Tô An Hạ bị choáng váng, từ từ ngất đi...
- “Nào, ngươi có chấp nhận hay không?”
- “Không được!! Huynh không được làm như vậy! Sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất!! Hãy kệ bọn đệ đi!”
- “Nào, quyết định nhanh lên. Mất thời gian của ta quá đấy, ta chỉ cần ngươi đưa đầu của cái tên tứ hoàng tử đấy là được. Ta không ép gì quá đâu, không thù cả ba anh em ngươi sẽ chết”
- “Ta...Ta đồng ý!”
- “Haha! Tốt lắm! Vậy thì ngươi kí vào bản khế ước này, nếu ngươi phản lại thì chắc chắn hai đứa em ngươi sẽ chết”
Tô An Hạ và hai đệ đệ của mình ở trong một sảnh hoàng cung rộng lớn, trước mặt là hoàng đế của đất nước này.
Tô An Hạ với hai đứa em của mình đang trộm kho lương thực ở hoàng cung để đưa cho những người nghèo trong kinh thành thì bị bắt, hiện tại cả ba đang bị trói lại và hoàng đế đang đưa ra khế ước để giết chết nước địch ở ngay bên cạnh.
Một là Tô An Hạ làm theo bản khế ước và sẽ cứu được những đứa em của mình và cả những người nghèo khổ ở trong kinh thanh. Hai là tất cả những kẻ quen biết với Tô An Hạ sẽ bị giết ngay lập tức.
Chắc chắn không còn đường nào khác, vì sự an toàn của mọi người thì Tô An Hạ bắt buộc phải ký vào bản khế ước ấy dẫu biết là không biết nếu sang đấy không biết là sẽ sống được bao lâu, sẽ tồn tại được bao lâu, nếu phát hiện thì sẽ như thế nào.
Sở dĩ hoàng đế làm như vậy vì ông ta biết Tô An Hạ là một tên trộm, tên tình báo có tiếng trong kinh thành nhưng chưa từng ai bắt được, lần này nhân tiện chuyện này, hoàng đế lợi dụng Tô An Hạ luôn.
Sau khi ký xong, Tô An Hạ được người làm đưa vào trong một căn phòng, cho tắm rửa rồi đưa cho một bộ đồ mới, chuẩn bị cho dụng cụ, vũ khí cho Tô An Hạ nhưng hình như bộ trang phục có vẻ hơi kỳ lạ, nó khá là rách rưới, giống với những kẻ ăn xin, mà y phục không được hoàn thiện cho lắm thì phải.
Nhìn không có giống như một bộ trang phục đang ám sát.
- *Gì vậy nhỉ? Sao trang phục gì kì cục vậy? Nó đâu phải là để đi ám sát đâu cơ chứ? Bọn họ tính làm cái gì mình vậy?*
- “Ồ, thay xong rồi sao? Tốt lắm!”
- “Gì đây? Tại sao lại thay cho ta bộ đồ như thế này? Không tiện cho việc ám sát tý nào. Rốt cuộc các ngươi định làm gì ta vậy?”
- “Đến lúc đó rồi ngươi sẽ biết thôi. Ngươi nên nhớ một điều, muốn ám sát được cái tên tứ hoàng tử bên kia không đơn giản đâu, bắt buộc ngươi phải tiếp cận hắn ta từ từ”
- “Ta cho ngươi thời hạn 2 năm, nếu mà không giết được và lấy được bảo vật bên đấy về cho ta thì ta sẽ giết chết những người quen biết với ngươi và những tên nghèo trong cái kinh thành này. Hiểu chứ?”
- “Ta hiểu rồi”
- “Rồi, mau đưa cậu ta đi đi không kẻo lỡ việc. Nhớ những điều trên khế ước, nếu ngươi vi phạm thì ta lập tức cho người giết chết đồng bọn ngươi. Ta sẽ cho người theo dõi nên ngươi không lách được đâu”
- “Ta biết rồi! Ta sẽ làm những gì ông bảo miễn là bảo toàn tính mạng của những đứa em của ta”
Tô An Hạ được những tên lính đưa đi, ra đến ngoài cổng thì gặp được hai đứa em của mình, hai đứa nhóc không muốn rời xa huynh trưởng nên đã chạy lại rồi ôm lấy, khóc lóc.
Tô An Hạ cũng có muốn đâu nhưng nếu không đi thì mọi người sẽ vì mình mà chết mất thôi, Tô An Hạ biết rõ được tâm tư của cái tên hoàng đế này nên không thể không đi được.
Dặn dò hai đứa em mình phải nhớ bảo vệ mọi người thật tốt, Tô An Hạ sẽ trở về sớm thôi nên không cần phải lo rồi rời đi.
Trước khi đi còn nhìn hai đứa nhóc một lần cuối rồi quyết tâm trừ khử được tên tứ hoàng tử kia sớm và trở về với mọi người. Tô An Hạ rời đi với tâm trạng vô cùng lo lắng, không biết tương lai của mình sẽ đi về đâu, với khả năng trộm vặt với nghe thông tin để tình báo của mình, Tô An Hạ không biết mình có thể giết người được không nữa.
Nghĩ thầm chắc chắn tứ hoàng tử ở nước bên cũng không phải dạng vừa rồi, Tô An Hạ có nghe được một số thông tin là tứ hoàng tử ở nước bên được vua cha sủng ái vô cùng, đã vậy còn vô cùng tài giỏi, văn võ song toàn, là một người cực kì thông minh, thâm độc, chưa có một ai đụng vào cọng tóc hay thân thể của tứ hoàng tử đó...
- *Tứ hoàng tử bên đấy khó đối phó lắm sao? Không biết diện mạo sẽ ra sao nhỉ? Nếu vậy thì mình phải tiếp cận hắn ta từ từ mới được, cái tên hoàng đế này có nhiều người như vậy còn không giết được tên đó thì mình làm sao có thể cơ chứ?*
- *Không được!! Mình phải vì mọi người!! Tính mạng của mọi người đang nằm trong tay của mình. Mình không để cái tên hoàng đế bỉ ổi kia giết mọi người được! Nhất định phải giành chiến thắng*
Tô An Hạ được đưa lên một cỗ xe ngựa, đi được một lúc thì Tô An Hạ thấy cảnh vừa lạ vừa quen, vì tính chất công việc là phải đi đây đi đó nên khắc các ngõ ngách trong kinh thành này, Tô An Hạ đều đã thuộc rồi.
Lúc này Tô An Hạ mới phát giác được đây chính là khu chợ đen nổi tiếng, chuyên bán những nô lệ cho những tên giàu có mua về, một là để hầu hạ, phục vụ trong phủ của bọn chúng, hai chính là lấy những nô lệ kia ra để hành hạ thể xác.
Biết được cái tên hoàng đế kia có ý định khômg tốt này, Tô An Hạ nhìn hai tên lính canh bên cạnh mình, nhân lúc bọn chúng không để ý lập tức đánh ngất một tên, tên còn lại thấy vậy thì bắt đầu phản công, cố tóm Tô An Hạ lại.
Tô An Hạ vừa đánh nhau với tên lính kia, vừa tìm cách mở cửa xe ra, lực hai người chèn ép lên cửa xe khiến nó gãy và đồng thời giải thoát cho Tô An Hạ.
Tô An Hạ ngã xuống, lăn mấy vòng, tuy có bị trầy xước nhưng không quá nhiều, nhân cơ hội đó, Tô An Hạ liền chạy trốn
- *Thoát được rồi!! Chạy thôi! Mình không thể để bị bán vào trong cái địa ngục đó được*
- “Á!!”
Tô An Hạ đang chạy thì bỗng có ai đó đánh vào đầu khiến Tô An Hạ bị choáng váng, từ từ ngất đi...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro