Chuẩn bị ra mắt
Phoanh
2024-04-05 00:40:18
Vì là tình thế đang cấp bách nên mấy ngày nay Vương Thiên Tử rất bận, hầu như là không ở trong phủ nhiều, toàn phải chạy qua chạy lại để lo cho cuộc chiến sắp tới.
Vương Thiên Tử chưa nói cho phụ hoàng hay bất cứ ai trong hoàng thất biết cả, Vương Thiên Tử muốn tự mình chuẩn bị cho xong rồi thì mới nói cho mọi người biết nên cường độ công việc sẽ tăng lên rất nhiều.
Tô An Hạ sau chuyện kia cũng trở nên trầm tính hơn, nhân lúc Vương Thiên Tử đi ra ngoài, Tô An Hạ có thể đi lần mò để mở căn phòng chứa châu báu kia ra để tìm thanh kiếm ngọc lục bảo kia nhưng Tô An Hạ lại không làm như vậy nữa. Tô An Hạ đã suy nghĩ kĩ rồi, sẽ không để tên bạo quân đó đạt được mục đích của mình đâu, dám động vào người thân của Tô An Hạ thì Tô An Hạ sẽ không làm gián điệp cho ông ta nữa, mặc kệ điều khoản trong khế ước kia nếu Tô An Hạ không làm được thì chỉ có kết cục là chết nhưng Tô An Hạ không quan tâm, mặc kệ luôn.
Bây giờ Tô An Hạ chỉ mong Vương Thiên Tử không phát hiện ra chuyện này, Tô An Hạ không muốn khiến Vương Thiên Tử cảm thấy thất vọng về mình, ở bên cạnh Vương Thiên Tử, Tô An Hạ mới biết như thế nào là được một người nào đó yêu thương thực sự.
Vậy nên Tô An Hạ không muốn để Vương Thiên Tử cảm thấy buồn bã về mình, không muốn cắt đứt mối quan hệ này,
Tô An Hạ cũng từ bỏ ý định làm gián điệp rồi nên mong là Vương Thiên Tử không biết thì là tốt nhất.
Nhưng tại sao Tô An Hạ vẫn cảm thấy buồn như vậy chứ?
- “Ờm, Tô tiểu thư à, ngày mai là sinh thần của hoàng thượng rồi đó. Chủ nhân nói là Tô tiểu thư hãy chuẩn bị tinh thần đi để ngày mai cho đỡ căng thẳng”_Tiểu Tảo đứng ở bên cạnh Tô An Hạ nói
- “Thật ư?! Ngày mai là sinh thần của hoàng thượng sao?”_Tô An Hạ bất ngờ thốt lên
- “Dạ vâng ạ. Ờm, người không cần phải chuẩn bị quà cáp đâu ạ. Chủ nhân đã chuẩn bị hết rồi, còn về lễ phục thì chủ nhân cũng đã tự tay chuẩn bị cho người rồi, chủ nhân chỉ nói người hãy chuẩn bị tinh thần cho tốt để ngày mai xuất phát luôn”
- “Người đừng căng thẳng quá. Tiểu Tảo cũng được tiếp xúc với hoàng thượng rồi, ngài ấy không quá đáng sợ đâu”
- “Thật ư? Ta nghe nói ngài ấy nghiêm khắc lắm mà?”
- “Dạ không đâu ạ. Hoàng thượng thương chủ nhân nhất đó ạ nên hay chiều chủ nhân lắm, không bao giờ lớn tiếng với chủ nhân đâu ạ. Nhưng mà Tiểu Tảo thấy đại hoàng tử có vẻ không thích chủ nhân cho lắm”
- “À, cái đấy ta cũng biết rồi. Thế còn tam hoàng tử và nhị hoàng tử thì sao? Hai người đó có thân thiết gì với chàng ấy hay không?”
- “Ừm…Xem nào, tam hoàng tử với nhị hoàng tử sẽ thân thiết với chủ nhân hơn bởi vì hai người đó cùng với chủ nhân được nuôi dưỡng với nhau, còn đại hoàng tử được hoàng hậu nuôi nên chắc không thích ấy mà. Mà thôi kệ đi, Tô tiểu thư đừng quan tâm đại hoàng tử làm gì, ngài ấy xấu tính lắm. Em cũng không thích”
- “Được rồi! Ta biết rồi”
Tô An Hạ cũng không ngờ được rằng sinh thần của hoàng thượng lại đến nhanh như vậy, lúc trước Vương Thiên Tử cũng có nói nhưng không nói cụ thể là ngày nào nên Tô An Hạ không nắm rõ ngày.
Chỉ biết là hai tuần nữa sẽ đến ngày đấy, không ngờ hai tuần lại trôi qua nhanh đến thế. Bây giờ đã là buổi trưa, Tô An Hạ hỏi Tiểu Tảo hôm nay Vương Thiên Tử có về ăn hay không thì Tiểu Tảo nói mình không biết, Tô An Hạ nghe xong trong lòng cũng có chút buồn buồn.
Mấy ngày nay Vương Thiên Tử đều không về rồi, Tô An Hạ toàn ăn một mình, ngủ một mình, hồi trước Tô An Hạ làm điều này thì thấy rất bình thương nhưng từ lúc ở với Vương Thiên Tử, ngày nào Vương Thiên Tử cũng ở bên cạnh dường như đã trở thành thói quen rồi.
Bây giờ vắng bóng lại thấy thiếu thiếu, Tô An Hạ cũng thấy buồn, không có ai để nói chuyện hay tâm sự cả, cũng không có ai pha trò bên cạnh mình nữa. Biết sao giờ, Vương Thiên Tử bây giờ có việc, thân là một hoàng tử thì cũng phải lo cho đất nước chứ, đâu phải nhàn rỗi như Tô An Hạ đâu.
- “Thôi, chúng ta vào ăn thôi. Ta cũng đói rồi”
- “Dạ vâng ạ~”
…Phòng ăn …
Tô An Hạ đi vào phòng ăn, thở dài một hơi vì biết hôm nay Vương Thiên Tử lại không về nữa, chỉ có mình mình ăn mà thôi, thôi thì cứ ăn nhanh cho xong rồi đi nghỉ ngơi. Nhưng khi một giọng nói quen thuộc cất lên khiến Tô An Hạ chợt dững người lại, ngước đầu lên
- “Sao muộn rồi mà em chưa ăn vậy? Ta đợi em mãi đó”
- “Thiên Tử!! Chàng về rồi!!”_Tô An Hạ khi thấy Vương Thiên Tử thì lập tức vui mừng, chạy đến rồi ôm chầm lấy
- “Ái chà chà, xem ai đang mừng rỡ khi ta về chưa kìa. Chắc hẳn mấy ngay nay em buồn lắm đúng không?”
- “Ta xin lỗi. Dạo này ta bận quá nên không ngồi ăn với em được”
- “Dạ em không sao đâu ạ. Chàng về là em vui rồi. Chàng xử lý xong hết việc chưa ạ?”
- “Sắp xong rồi. Hôm nay với ngày mai ta sẽ không đi đâu cả, ta ở lại bên cạnh em cho em vui nhé~”
- “Dạ vâng ạ~”
- “Nào, ăn đi! Chắc hẳn em đang đói lắm rồi”
- “Chàng cũng ăn đi! Ăn nhiều vào cho nó có sức”
Tô An Hạ không thèm về ghế của mình nữa mà ngồi trên đùi Vương Thiên Tử luôn. Vương Thiên Tử cũng không nói gì, ân cần ngồi đút cho Tô An Hạ ăn với ngồi nói chuyện với Tô An Hạ, bù đắp cho mấy ngày không gặp nhau
…Đến tối …
Tô An Hạ hồi hộp đến mức không thể ngừng đứng yên được, lo lắng không biết phải xử lý như thế nào, Tô An Hạ sợ rằng mình sẽ phá hỏng kế hoạch của Vương Thiên Tử, nhỡ đâu mình làm phật lòng hoàng thượng thì sao đây?
Nhỡ Tô An Hạ lúc đó sợ đến nỗi run rẩy xong không trả lời được bất cứ câu hỏi gì của hoàng thượng thì sao đây?
Nó giống như một buổi ra mắt vậy, ừ thì nó đúng là một buổi ra mắt mà, mỗi tội lần này không chỉ có những người trong gia đình mà còn có rất nhiều người đến nữa nên Tô An Hạ căng thẳng là đúng rồi.
Nó còn áp lực gấp nhiều lần khi chỉ ra mắt với những người trong gia đình. Lúc đó Vương Thiên Tử chắc chắn sẽ thất vọng về mình cho mà xem.
Vương Thiên Tử đang ngồi đọc sách ở trên giường nhưng không thể tập trung được vì người trước mặt của mình đang đi đi lại lại cả một quãng thời gian dài rồi.
Vương Thiên Tử biết Tô An Hạ đang lo lắng về điều gì,thở dài một hơi, đặt quyển sách xuống, Vương Thiên Tử tiến lại chỗ Tô An Hạ rồi ôm chầm lấy. Tô An Hạ vẫn đang mải suy nghĩ nên không biết Vương Thiên Tử đến, cho đến khi cảm nhận được có người ôm eo mình thì mới giật mình, quay lại nhìn.
Vương Thiên Tử kéo Tô An Hạ sâu hơn vào lòng mình rồi từ từ tiến tới chỗ giường, cho cả hai ngồi xuống, thơm nhẹ lên má Tô An Hạ rồi nói
- “Em có phải đang lo lắng cho chuyện ngàu mai đúng chứ?”
- “Dạ vâng ạ! Em sợ em căng thẳng rồi không nói được cái gì, nhỡ em làm phật lòng hoàng thượng thì sao? Không chỉ có mỗi hoàng thượng mà còn có rất nhiều người đến nữa. Em sợ làm chàng mất mặt”
- “Trời ạ! Em cứ lo, yên tâm. Ta sẽ không để em bị bọn họ chèn ép đâu, cứ thoải mái như ở nhà thôi em. Phụ hoàng ta thương ta lắm nên phụ hoàng không làm khó em đâu. Nếu có thì ta sẽ ra giải vây cho em, em quên còn có ta sao?”
- “Ừ ha, em quên mất đấy. Hì hì…Em quên em quên”
- “Mà em đã mặc thử bộ lễ phục mà ta đã chọn cho em chưa?”
- “Dạ chưa ạ! Em chưa mặc thử”
- “Chưa sao? Vậy thì bây giờ đi thử luôn nhé, có gì để ta sửa luôn cho em”
- “Chàng biết may vá ạ?”_Tô An Hạ bất ngờ nói
- “Đúng vậy! Không phải chuyện này rất bình thường sao? Em nghĩ hoàng tử sẽ không biết làm cái gì ngoài ăn chơi ra à?”
- “Dạ vâng, em tưởng sự thật là như thế? Ai da!!”
- “Trời ạ, em suy nghĩ hơi sai sự thật rồi đó. Không phải cứ là hoàng tử sẽ có một cuộc sống thoải mái đâu, cũng áp lực lắm chứ đùa. Nào, chúng ta đi thử lễ phục thôi”
Vương Thiên Tử bất lực véo lấy má Tô An Hạ khiến Tô An Hạ đau đớn nhăn mặt, nhìn thấy biểu hiện này của Tô An Hạ, Vương Thiên Tử không khỏi bật cười, cưng chiều bế Tô An Hạ lên rồi đi tới chỗ phòng thay đồ để yếm thử lễ phục xem có vừa hay không.
Dạo này được bồi bổi kĩ lưỡng nên Tô An Hạ cũng nặng hơn nhiều rồi, những vết sẹo lồi lõm trên người không còn nữa, chỉ có vài cái nó quá lớn nên chưa kịp lành sẹo mà thôi, chứ còn đâu là những vết sẹo đã được chữa trị hoàn toàn.
Công nhân là cái thuốc mỡ kia có hiệu quả thật đấy!
Hai người đến phòng thay đồ, Vương Thiên Tử lúc này mới thả Tô An Hạ xuống rồi dẫn Tô An Hạ đến chỗ lễ phục của hai người, bộ lễ phục được để sau tấm rèm, sau khi Vương Thiên Tử mở tấm rèm ra mới nhìn thấy được bộ lễ phục.
- “Đây, đây là bộ ngày mai em và ta sẽ mặc”
- “Woa~ Đẹp quá đi mất thôi!!”
Tô An Hạ bất ngờ, tông màu chủ đạo của hai bộ lễ phục là màu trắng, xanh dương, một bên sẽ thiết kế có phần nữ tính hơn một chút, có điểm nhấn ở eo, chắc hẳn bộ đó dành cho Tô An Hạ. Bộ còn lại có màu đậm hơn, nhìn phần vai thô hơn, dày hơn, chắc hẳn là bộ của Vương Thiên Tử rồi.
Đặc biệt, tất cả trang sức, phụ kiện đính kèm đều toàn làm bằng vàng, bạc, đá quý mà thôi, đặc trưng lễ phục ở đây là rất nhiều phụ kiện quý hiếm, sặc sỡ đi kèm như đá quý, kim cương,…
Không những thế còn có cả giày cũng đính kim cương lên luôn, rồi còn vòng cổ,khuyên tai, vòng tay, lắc chân, phụ kiện cài tóc đều được đính đá quý hoặc kim cương màu xanh dương hoặc trắng bạc lên trên.
Có thể nói là bộ lễ phục này rất sặc sỡ và đắt tiền
- “Em mặc thử ssi xem có vừa hay không? Ta lấy số đo lúc em vừa vào đây nên sợ hơi chật”
- “Dạ vâng ạ”
Tô An Hạ đi vào bên trong mặc nhưng khổ nỗi, bộ lễ phục quá rườm rà, một mình Tô An Hạ không thể mặc được, đành phải nhờ tới Vương Thiên Tử.
Vương Thiên Tử cũng đi vào trong hướng dẫn cách mặc cho Tô An Hạ, may mắn là tất cả đều vừa vặn, không bị rộng hay bị bó gì cả sau khi mặc xong xuôi, Vương Thiên Từ mới bất ngờ vì bộ lễ phục này làm tôn lên dung mạo của Tô An Hạ rất nhiều
- “Woa, em mặc bộ này đẹp quá! Được đấy! Mắt thẩm mĩ của ta đúng là không tồi mà”
- “Nhìn em đẹp lắm ạ? Nhưng mà hình như bộ này có vẻ hơi nặng thì phải…”
- “Không nặng đâu, bình thường thôi em. Bộ của ta còn nặng hơn cơ. Đẹp đấy, đẹp đấy”
- “Ước gì có cái gì có thể ghi lại cái khoảnh khắc này ha. Chứ nhìn em đẹp quá à”
- “Chàng thật là…”
- “Thôi, vừa là tốt rồi! Cởi ra nào, đi ngủ sớm mai còn dậy tới cung nữa”
- “Dạ vâng ạ~”
Vương Thiên Tử cởi y phục cho Tô An Hạ rồi bế Tô An Hạ về phòng nghỉ ngơi…
Vương Thiên Tử chưa nói cho phụ hoàng hay bất cứ ai trong hoàng thất biết cả, Vương Thiên Tử muốn tự mình chuẩn bị cho xong rồi thì mới nói cho mọi người biết nên cường độ công việc sẽ tăng lên rất nhiều.
Tô An Hạ sau chuyện kia cũng trở nên trầm tính hơn, nhân lúc Vương Thiên Tử đi ra ngoài, Tô An Hạ có thể đi lần mò để mở căn phòng chứa châu báu kia ra để tìm thanh kiếm ngọc lục bảo kia nhưng Tô An Hạ lại không làm như vậy nữa. Tô An Hạ đã suy nghĩ kĩ rồi, sẽ không để tên bạo quân đó đạt được mục đích của mình đâu, dám động vào người thân của Tô An Hạ thì Tô An Hạ sẽ không làm gián điệp cho ông ta nữa, mặc kệ điều khoản trong khế ước kia nếu Tô An Hạ không làm được thì chỉ có kết cục là chết nhưng Tô An Hạ không quan tâm, mặc kệ luôn.
Bây giờ Tô An Hạ chỉ mong Vương Thiên Tử không phát hiện ra chuyện này, Tô An Hạ không muốn khiến Vương Thiên Tử cảm thấy thất vọng về mình, ở bên cạnh Vương Thiên Tử, Tô An Hạ mới biết như thế nào là được một người nào đó yêu thương thực sự.
Vậy nên Tô An Hạ không muốn để Vương Thiên Tử cảm thấy buồn bã về mình, không muốn cắt đứt mối quan hệ này,
Tô An Hạ cũng từ bỏ ý định làm gián điệp rồi nên mong là Vương Thiên Tử không biết thì là tốt nhất.
Nhưng tại sao Tô An Hạ vẫn cảm thấy buồn như vậy chứ?
- “Ờm, Tô tiểu thư à, ngày mai là sinh thần của hoàng thượng rồi đó. Chủ nhân nói là Tô tiểu thư hãy chuẩn bị tinh thần đi để ngày mai cho đỡ căng thẳng”_Tiểu Tảo đứng ở bên cạnh Tô An Hạ nói
- “Thật ư?! Ngày mai là sinh thần của hoàng thượng sao?”_Tô An Hạ bất ngờ thốt lên
- “Dạ vâng ạ. Ờm, người không cần phải chuẩn bị quà cáp đâu ạ. Chủ nhân đã chuẩn bị hết rồi, còn về lễ phục thì chủ nhân cũng đã tự tay chuẩn bị cho người rồi, chủ nhân chỉ nói người hãy chuẩn bị tinh thần cho tốt để ngày mai xuất phát luôn”
- “Người đừng căng thẳng quá. Tiểu Tảo cũng được tiếp xúc với hoàng thượng rồi, ngài ấy không quá đáng sợ đâu”
- “Thật ư? Ta nghe nói ngài ấy nghiêm khắc lắm mà?”
- “Dạ không đâu ạ. Hoàng thượng thương chủ nhân nhất đó ạ nên hay chiều chủ nhân lắm, không bao giờ lớn tiếng với chủ nhân đâu ạ. Nhưng mà Tiểu Tảo thấy đại hoàng tử có vẻ không thích chủ nhân cho lắm”
- “À, cái đấy ta cũng biết rồi. Thế còn tam hoàng tử và nhị hoàng tử thì sao? Hai người đó có thân thiết gì với chàng ấy hay không?”
- “Ừm…Xem nào, tam hoàng tử với nhị hoàng tử sẽ thân thiết với chủ nhân hơn bởi vì hai người đó cùng với chủ nhân được nuôi dưỡng với nhau, còn đại hoàng tử được hoàng hậu nuôi nên chắc không thích ấy mà. Mà thôi kệ đi, Tô tiểu thư đừng quan tâm đại hoàng tử làm gì, ngài ấy xấu tính lắm. Em cũng không thích”
- “Được rồi! Ta biết rồi”
Tô An Hạ cũng không ngờ được rằng sinh thần của hoàng thượng lại đến nhanh như vậy, lúc trước Vương Thiên Tử cũng có nói nhưng không nói cụ thể là ngày nào nên Tô An Hạ không nắm rõ ngày.
Chỉ biết là hai tuần nữa sẽ đến ngày đấy, không ngờ hai tuần lại trôi qua nhanh đến thế. Bây giờ đã là buổi trưa, Tô An Hạ hỏi Tiểu Tảo hôm nay Vương Thiên Tử có về ăn hay không thì Tiểu Tảo nói mình không biết, Tô An Hạ nghe xong trong lòng cũng có chút buồn buồn.
Mấy ngày nay Vương Thiên Tử đều không về rồi, Tô An Hạ toàn ăn một mình, ngủ một mình, hồi trước Tô An Hạ làm điều này thì thấy rất bình thương nhưng từ lúc ở với Vương Thiên Tử, ngày nào Vương Thiên Tử cũng ở bên cạnh dường như đã trở thành thói quen rồi.
Bây giờ vắng bóng lại thấy thiếu thiếu, Tô An Hạ cũng thấy buồn, không có ai để nói chuyện hay tâm sự cả, cũng không có ai pha trò bên cạnh mình nữa. Biết sao giờ, Vương Thiên Tử bây giờ có việc, thân là một hoàng tử thì cũng phải lo cho đất nước chứ, đâu phải nhàn rỗi như Tô An Hạ đâu.
- “Thôi, chúng ta vào ăn thôi. Ta cũng đói rồi”
- “Dạ vâng ạ~”
…Phòng ăn …
Tô An Hạ đi vào phòng ăn, thở dài một hơi vì biết hôm nay Vương Thiên Tử lại không về nữa, chỉ có mình mình ăn mà thôi, thôi thì cứ ăn nhanh cho xong rồi đi nghỉ ngơi. Nhưng khi một giọng nói quen thuộc cất lên khiến Tô An Hạ chợt dững người lại, ngước đầu lên
- “Sao muộn rồi mà em chưa ăn vậy? Ta đợi em mãi đó”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Thiên Tử!! Chàng về rồi!!”_Tô An Hạ khi thấy Vương Thiên Tử thì lập tức vui mừng, chạy đến rồi ôm chầm lấy
- “Ái chà chà, xem ai đang mừng rỡ khi ta về chưa kìa. Chắc hẳn mấy ngay nay em buồn lắm đúng không?”
- “Ta xin lỗi. Dạo này ta bận quá nên không ngồi ăn với em được”
- “Dạ em không sao đâu ạ. Chàng về là em vui rồi. Chàng xử lý xong hết việc chưa ạ?”
- “Sắp xong rồi. Hôm nay với ngày mai ta sẽ không đi đâu cả, ta ở lại bên cạnh em cho em vui nhé~”
- “Dạ vâng ạ~”
- “Nào, ăn đi! Chắc hẳn em đang đói lắm rồi”
- “Chàng cũng ăn đi! Ăn nhiều vào cho nó có sức”
Tô An Hạ không thèm về ghế của mình nữa mà ngồi trên đùi Vương Thiên Tử luôn. Vương Thiên Tử cũng không nói gì, ân cần ngồi đút cho Tô An Hạ ăn với ngồi nói chuyện với Tô An Hạ, bù đắp cho mấy ngày không gặp nhau
…Đến tối …
Tô An Hạ hồi hộp đến mức không thể ngừng đứng yên được, lo lắng không biết phải xử lý như thế nào, Tô An Hạ sợ rằng mình sẽ phá hỏng kế hoạch của Vương Thiên Tử, nhỡ đâu mình làm phật lòng hoàng thượng thì sao đây?
Nhỡ Tô An Hạ lúc đó sợ đến nỗi run rẩy xong không trả lời được bất cứ câu hỏi gì của hoàng thượng thì sao đây?
Nó giống như một buổi ra mắt vậy, ừ thì nó đúng là một buổi ra mắt mà, mỗi tội lần này không chỉ có những người trong gia đình mà còn có rất nhiều người đến nữa nên Tô An Hạ căng thẳng là đúng rồi.
Nó còn áp lực gấp nhiều lần khi chỉ ra mắt với những người trong gia đình. Lúc đó Vương Thiên Tử chắc chắn sẽ thất vọng về mình cho mà xem.
Vương Thiên Tử đang ngồi đọc sách ở trên giường nhưng không thể tập trung được vì người trước mặt của mình đang đi đi lại lại cả một quãng thời gian dài rồi.
Vương Thiên Tử biết Tô An Hạ đang lo lắng về điều gì,thở dài một hơi, đặt quyển sách xuống, Vương Thiên Tử tiến lại chỗ Tô An Hạ rồi ôm chầm lấy. Tô An Hạ vẫn đang mải suy nghĩ nên không biết Vương Thiên Tử đến, cho đến khi cảm nhận được có người ôm eo mình thì mới giật mình, quay lại nhìn.
Vương Thiên Tử kéo Tô An Hạ sâu hơn vào lòng mình rồi từ từ tiến tới chỗ giường, cho cả hai ngồi xuống, thơm nhẹ lên má Tô An Hạ rồi nói
- “Em có phải đang lo lắng cho chuyện ngàu mai đúng chứ?”
- “Dạ vâng ạ! Em sợ em căng thẳng rồi không nói được cái gì, nhỡ em làm phật lòng hoàng thượng thì sao? Không chỉ có mỗi hoàng thượng mà còn có rất nhiều người đến nữa. Em sợ làm chàng mất mặt”
- “Trời ạ! Em cứ lo, yên tâm. Ta sẽ không để em bị bọn họ chèn ép đâu, cứ thoải mái như ở nhà thôi em. Phụ hoàng ta thương ta lắm nên phụ hoàng không làm khó em đâu. Nếu có thì ta sẽ ra giải vây cho em, em quên còn có ta sao?”
- “Ừ ha, em quên mất đấy. Hì hì…Em quên em quên”
- “Mà em đã mặc thử bộ lễ phục mà ta đã chọn cho em chưa?”
- “Dạ chưa ạ! Em chưa mặc thử”
- “Chưa sao? Vậy thì bây giờ đi thử luôn nhé, có gì để ta sửa luôn cho em”
- “Chàng biết may vá ạ?”_Tô An Hạ bất ngờ nói
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Đúng vậy! Không phải chuyện này rất bình thường sao? Em nghĩ hoàng tử sẽ không biết làm cái gì ngoài ăn chơi ra à?”
- “Dạ vâng, em tưởng sự thật là như thế? Ai da!!”
- “Trời ạ, em suy nghĩ hơi sai sự thật rồi đó. Không phải cứ là hoàng tử sẽ có một cuộc sống thoải mái đâu, cũng áp lực lắm chứ đùa. Nào, chúng ta đi thử lễ phục thôi”
Vương Thiên Tử bất lực véo lấy má Tô An Hạ khiến Tô An Hạ đau đớn nhăn mặt, nhìn thấy biểu hiện này của Tô An Hạ, Vương Thiên Tử không khỏi bật cười, cưng chiều bế Tô An Hạ lên rồi đi tới chỗ phòng thay đồ để yếm thử lễ phục xem có vừa hay không.
Dạo này được bồi bổi kĩ lưỡng nên Tô An Hạ cũng nặng hơn nhiều rồi, những vết sẹo lồi lõm trên người không còn nữa, chỉ có vài cái nó quá lớn nên chưa kịp lành sẹo mà thôi, chứ còn đâu là những vết sẹo đã được chữa trị hoàn toàn.
Công nhân là cái thuốc mỡ kia có hiệu quả thật đấy!
Hai người đến phòng thay đồ, Vương Thiên Tử lúc này mới thả Tô An Hạ xuống rồi dẫn Tô An Hạ đến chỗ lễ phục của hai người, bộ lễ phục được để sau tấm rèm, sau khi Vương Thiên Tử mở tấm rèm ra mới nhìn thấy được bộ lễ phục.
- “Đây, đây là bộ ngày mai em và ta sẽ mặc”
- “Woa~ Đẹp quá đi mất thôi!!”
Tô An Hạ bất ngờ, tông màu chủ đạo của hai bộ lễ phục là màu trắng, xanh dương, một bên sẽ thiết kế có phần nữ tính hơn một chút, có điểm nhấn ở eo, chắc hẳn bộ đó dành cho Tô An Hạ. Bộ còn lại có màu đậm hơn, nhìn phần vai thô hơn, dày hơn, chắc hẳn là bộ của Vương Thiên Tử rồi.
Đặc biệt, tất cả trang sức, phụ kiện đính kèm đều toàn làm bằng vàng, bạc, đá quý mà thôi, đặc trưng lễ phục ở đây là rất nhiều phụ kiện quý hiếm, sặc sỡ đi kèm như đá quý, kim cương,…
Không những thế còn có cả giày cũng đính kim cương lên luôn, rồi còn vòng cổ,khuyên tai, vòng tay, lắc chân, phụ kiện cài tóc đều được đính đá quý hoặc kim cương màu xanh dương hoặc trắng bạc lên trên.
Có thể nói là bộ lễ phục này rất sặc sỡ và đắt tiền
- “Em mặc thử ssi xem có vừa hay không? Ta lấy số đo lúc em vừa vào đây nên sợ hơi chật”
- “Dạ vâng ạ”
Tô An Hạ đi vào bên trong mặc nhưng khổ nỗi, bộ lễ phục quá rườm rà, một mình Tô An Hạ không thể mặc được, đành phải nhờ tới Vương Thiên Tử.
Vương Thiên Tử cũng đi vào trong hướng dẫn cách mặc cho Tô An Hạ, may mắn là tất cả đều vừa vặn, không bị rộng hay bị bó gì cả sau khi mặc xong xuôi, Vương Thiên Từ mới bất ngờ vì bộ lễ phục này làm tôn lên dung mạo của Tô An Hạ rất nhiều
- “Woa, em mặc bộ này đẹp quá! Được đấy! Mắt thẩm mĩ của ta đúng là không tồi mà”
- “Nhìn em đẹp lắm ạ? Nhưng mà hình như bộ này có vẻ hơi nặng thì phải…”
- “Không nặng đâu, bình thường thôi em. Bộ của ta còn nặng hơn cơ. Đẹp đấy, đẹp đấy”
- “Ước gì có cái gì có thể ghi lại cái khoảnh khắc này ha. Chứ nhìn em đẹp quá à”
- “Chàng thật là…”
- “Thôi, vừa là tốt rồi! Cởi ra nào, đi ngủ sớm mai còn dậy tới cung nữa”
- “Dạ vâng ạ~”
Vương Thiên Tử cởi y phục cho Tô An Hạ rồi bế Tô An Hạ về phòng nghỉ ngơi…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro